ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 34

thì thân thể mới được thành lập, mọi sự mới thuận tiện, thích đáng, thân tâm
an lạc, từ sống đến chết hưởng thọ tự tại. Ðối với những lời khuyên dụ của
đức Như Lai, các hạ cho rằng vì chẳng biết ngọn ngành Phật trí và ngọn
ngành Tịnh Ðộ như thế nào, nên dù Phật, Tổ nói lời thành thực, cũng chẳng
thể nhân đó sanh lòng tin.

Xin lấy chuyện này để xét: Các hạ suốt ngày ăn cơm, suốt ngày mặc áo,

thì có biết hay là không biết nguồn gốc của việc chống đói, ngăn lạnh
chăng? Nếu nói là biết thì ai là người biết, xin chỉ đích xác ra. Nếu chỉ
không được, vẫn là theo quy củ của tiền nhân đã lập mà ăn cơm, mặc áo!
Sao lại đối với diệu pháp liễu sanh thoát tử bậc nhất, cứ đòi phải biết trước
cội nguồn rồi mới sanh lòng tin, trọn chẳng chịu do lời thành thực của chư
Phật, chư Tổ mà sanh lòng tin vậy?
Hơn nữa, nếu các hạ có bệnh cần phải uống thuốc thì trước hết sẽ mở
sách Bản Thảo, Mạch Quyết ra xem để biết dược tánh, nguồn gốc căn bệnh
rồi căn cứ trên bệnh chứng mà kê toa, sau đấy mới uống thuốc; hay là lập
tức mời thầy lang chẩn mạch, lập tức uống thuốc? Nếu lập tức uống thuốc
thì việc trị bệnh và học Phật mâu thuẫn nhau quá!

Dù cho có mở sách Bản Thảo, Mạch Quyết ra xem để biết dược tánh,

gốc bệnh, cũng vẫn mâu thuẫn với việc học Phật. Vì sao vậy? Bản Thảo,
Mạch Quyết đều là lời để đời của tiền nhân. Ông chưa thể tận mắt thấy, làm
sao tin được? Nếu bảo những câu trong Bản Thảo, Mạch Quyết chẳng thể
không tin thì lời của Phật, Tổ, thiện tri thức sao lại đều chẳng tin, cứ phải
chính mình thấy mới tin?

Với tri kiến của ông, nếu cứ thực tình mà luận thì trước hết phải thấy

thuốc ấy chạy vào kinh lạc nào, trị được bệnh nào, rồi mới kê toa, uống
thuốc; quyết chẳng chịu dựa theo những điều nói trong Bản Thảo, Mạch
Quyết để lập toa, uống thuốc. Vì sao vậy? Vì chưa từng thấy.

Nay nguồn gốc của việc chống đói, ngăn lạnh, trị bệnh chưa từng thấy

nhưng vẫn cứ ăn cơm, mặc áo, uống thuốc; thế thì ngọn nguồn của Phật và
Tịnh Ðộ chưa từng thấy, dù có lời thành thực của Phật, của Tổ cũng chẳng
tin là vì lẽ gì? Với điều này thì coi là chuyện liên quan đến tánh mạng, tuy
không biết vẫn chẳng dám không làm đúng như thế. Còn với chuyện kia lại
cậy mình cao minh, đòi phải thấy tột cùng mới chịu tu trì pháp ấy. Xưa nay
được mấy kẻ hào kiệt phi thường như thế? Do tri kiến đó, rốt cục chẳng
hưởng lợi ích thật sự của Phật pháp.

Những kẻ bị coi là ngu phu, ngu phụ kia, thoạt đầu cũng chẳng biết gì,

nhưng y theo quy củ của tiền nhân, cắm đầu niệm Phật. Bởi đó, ngầm thông
Phật trí, thầm hợp đạo mầu, liền được đới nghiệp vãng sanh, cùng kẻ đoạn
Hoặc vãng sanh đều chứng Phật Quả, có hơn kẻ chỉ biết xuông rồi thôi
chăng? Loại người tự dán nhãn mình là hạng xuất cách, do nghi sanh báng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.