ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 61

nhìn xem: từ xưa đến nay, không ít bậc hào kiệt phi thường đáng coi là bậc
thánh bậc hiền, chỉ do chẳng vượt được cái ải này lại thành ra kẻ hạ ngu, bất
tiếu, còn vĩnh viễn đọa lạc trong ác đạo.

Kinh Lăng Nghiêm nói: “Nếu lục đạo chúng sanh trong các thế giới tâm

chẳng dâm sẽ chẳng sanh tử tiếp nối. Các ông tu tam muội vốn là để thoát
trần lao, nhưng chưa trừ dâm tâm, chưa thoát khỏi trần. Người học đạo vốn
là để xuất ly sanh tử, nếu chẳng thể đau đáu trừ khử bệnh này nhất định sẽ
khó thoát lìa sanh tử”.

Như vậy, pháp môn Niệm Phật tuy đới nghiệp vãng sanh, nhưng nếu thói

quen dâm dục cố kết sẽ xa cách Phật, khó thể cảm ứng đạo giao. Ðối với họa
sắc dục này thì không gì bằng đối với hết thảy nữ nhân luôn khởi lên thân
tưởng, oán tưởng, bất tịnh tưởng.

Thân tưởng là thấy người già coi như mẹ, thấy người lớn hơn coi như

chị, coi người nhỏ hơn như em, với trẻ nhỏ coi như con gái. Dù dục tâm
mạnh mẽ, quyết chẳng thể khởi ý niệm bất chánh đối với mẹ, chị, em, con.
Thấy hết thảy nữ nhân đều là mẹ, chị, em gái, con gái mình thì đương nhiên
chế ngự được dục, dục không do đâu phát khởi được.

Oán tưởng là phàm thấy mỹ nữ, bèn khởi tâm yêu mến. Do tâm yêu mến

đó sẽ đọa ác đạo, bao kiếp dài lâu thọ khổ, chẳng thể xuất ly. Như thế thì cái
gọi là mỹ lệ, kiều mỵ còn kịch hại hơn giặc cướp, cọp, sói, rắn độc, rết dữ, tỳ
sương, trầm độc (3) gấp trăm ngàn lần. Với kẻ oán gia cực lớn ấy, vẫn còn
quyến luyến, mơ tưởng, chẳng phải là kẻ mê muội quá sức hay sao?

Bất tịnh tưởng là vẻ xinh đẹp rung động lòng người chỉ là một lớp da

mỏng bên ngoài. Nếu bóc lớp da ấy đi, sẽ chẳng can đảm nhìn nữa. Xương,
thịt, máu, mủ, phân, tiểu đầm đìa, lông, tóc loạn xị, trọn chẳng có vật nào
đáng để người khác yêu thích được cả. Chỉ vì một lớp da mỏng che phủ bèn
lầm sanh luyến ái. Bình đẹp đựng phân, không ai ưa mến. Nay lớp da mỏng
của mỹ nhân khác gì bình đẹp, những thứ được gói trong da khác gì phẩn uế,
sao lại yêu mến lớp da, quên đi các thứ vật dơ chứa trong lớp da đó, khởi lên
vọng tưởng miên man?

Nếu chẳng run rẩy, kinh sợ, quyết liệt trừ khử thói quen này, sẽ chỉ thấy

người nữ kia tư chất mỹ lệ, đến nỗi mũi tên ái dục đâm thấu xương mà
chẳng chịu nhổ ra. Nếu cứ luôn như vậy mà lại muốn sau khi mất chẳng vào
trong bụng người nữ, quyết chẳng thể được! Vào bụng người nữ còn khá,
vào bụng súc sanh cái thì chẳng biết làm sao! Thử nghĩ đến đấy, tâm thần
kinh hãi.

Nhưng muốn đối với những cảnh trông thấy chẳng khởi nhiễm tâm thì

lúc chưa thấy cảnh phải thường tập ba thứ tưởng nói trên, khi thấy cảnh sẽ tự
có thể chẳng bị cảnh chuyển. Nếu không dù chẳng thấy cảnh nhưng tâm ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.