hạng người này có chân thật hay không toàn là do tự mình nỗ lực hay không,
có hành theo đúng giáo pháp hay không?
* Nếu đối với pháp môn Tịnh Ðộ, kính tin lời Phật quyết định chẳng
ngờ, lòng tin chân thành, nguyện thiết tha, tu hành thật sự nhất định sẽ vãng
sanh làm người trong thế giới Cực Lạc. Há nên trong lúc kiếp vận này, toan
nhằm thời buổi nguy hiểm, tinh thần hữu hạn, lại thực hiện những pháp vụ
chẳng cấp bách hòng được tiếng tăm là bậc đại thông gia để thỏa thể diện,
khiến cho một việc chuyên tu của chính mình rốt cục thành hư luống sao?
* Mười nguyện Phổ Hiền, một hạnh Văn Thù, nếu có thể chuyên ròng
tu, dù hết thảy kinh luật đều chẳng thông suốt cũng có thể nhanh chóng tháo
cũi xổ lồng, cao dự hải hội. Nếu đối với một pháp cậy vào Phật lực này tin
chẳng chân thật, không quyết định nương dựa vào pháp này, dù có thông
Tông thông Giáo sâu xa cũng chỉ là tam muội nơi cửa miệng. Toan dùng tam
muội kiểu môi miếng ấy để liễu sanh thoát tử thật giống như dùng bánh vẽ
để đỡ đói, ắt đến bước cùng đường hối hận sâu xa cũng chẳng mảy may có
lợi ích gì! Hiện tại đời lẫn đạo chẳng biết tình trạng tương lai ra sao, vẫn còn
toan dùng quang âm sắp hết để lo những chuyện chẳng cấp bách ư?
* Cổ nhân nói: “Thiểu thật thắng đa hư. Ðại xảo bất như chuyết. Thuyết
đắc nhất trượng, bất như hành thủ nhất thốn” (Ít thật hơn hư nhiều. Khéo
quá chẳng bằng vụng. Nói cả trượng không bằng làm được một tấc). Chân
tâm là ở chính mình, hãy suy nghĩ thấu đáo!
* Một pháp Tịnh Ðộ lấy ba điều Tín - Hạnh - Nguyện làm tông. Chỉ có
đầy đủ lòng tin chân thành, nguyện thiết tha mới dốc chí hành trì được. Gặp
cảnh họa hại mới bèn chân thành, khẩn thiết; gặp lúc nhàn nhã, thong dong
bèn lơi là, hoãn đãi. Ðấy là bệnh chung của phàm phu. Vào lúc này, thời
cuộc lẫn tình hình đạo pháp như nằm yên trên đống củi, phía dưới lửa đã bốc
cháy, nhưng chưa cháy đến thân. Chớp mắt là toàn thể bừng cháy, khắp cõi
không chỗ nào trốn tránh được cả! Sao còn lơi là, xao nhãng qua ngày,
chẳng chuyên chí cầu nơi một câu Phật hiệu? Cái tri kiến ấy thiển cận quá
đỗi!
* Ðời trước vun bồi huệ căn này cố nhiên chẳng dễ dàng gì. Nếu đối với
pháp này chẳng chuyên tinh, dốc cạn sức để mong được tự chứng, có khác gì
chén, bình chưa nung, gặp mưa liền rã. Quang âm ngắn ngủi, mạng người
mấy chốc? Một hơi thở ra chẳng trở lại đã qua đời sau. Người chưa chứng
đạo từ ngộ vào mê, vạn người có cả mười ngàn; từ ngộ thêm ngộ, ức kẻ