ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 107

nhỏ không ngừng lao lên ngụp xuống trên biển trong đêm tối mưa
dây gió giật.

Khoảng cách vốn chỉ cần chạy xe mười phút mà phải đi nửa

tiếng mới tới.

Đoạn đường này đi quá vất vả, lúc xuống xe tất cả mọi người

đều uể oải cùng cực, sắc mặt rất kém.

Thôn nằm dưới những lùm cây thấp trong một khe núi nhỏ,

ngoài hai, ba hộ gia đình phân tán các nơi còn có một trạm dừng chân
cũ nát.

Không biết là vì quá lạnh hay là đường đi quá xóc, Trình Ca cảm

thấy hơi tức ngực. Cô cầm chìa khóa, rồi bước vào nhà.

Trong nhà không có giường, chỉ có một chiếc giường đắp đất

kiêm lò sưởi.

Trình Ca đưa tay sờ, rất ấm áp. Cô soi gương trang điểm lại,

phát hiện sắc mặt mình tái nhợt, môi tím ngắt, có lẽ là vì quá lạnh.
Nhưng trong nhà lại rất nóng. Cô cởi áo khoác mà vẫn cảm thấy
nóng đến choáng váng đầu óc.

Mưa đá đập vào cửa sổ chan chát. Trạm dừng chân hoàn toàn làm

bằng gỗ, thoạt nhìn tuổi tác rất cao.

Trình Ca đẩy cửa sổ ra, mới hé một khe nhỏ mà vô số bông tuyết

đã tràn vào theo gió, một hạt mưa đá táp thẳng lên trán cô.

Chưa đến bốn giờ chiều mà bên ngoài tối đen như mực.

Cô nghe thấy tiếng đàn ông cười đùa từ phòng bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.