ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 127

Tiêu Linh dừng lại đợi tiếng chuông vang lên, nhưng mười mấy

giây trôi qua mà vẫn không có âm thanh nào. Khuôn mặt trang điểm
lòe loẹt trở nên nhăn nhó: “Rơi rồi, nhất định là rơi mất rồi. Tớ
phải đi ra ngoài tìm. Quách Lập phải liên lạc với tớ”. Nói rồi định
xoay người ra ngoài.

“Bây giờ không thể ra ngoài được…”. Bà già ngăn cản Tiêu Linh,

nhìn về phía An An: “Cháu phải khuyên nhủ bạn cháu. Tuyết lớn
thế này, trời lại sắp tối rồi, không ra ngoài được…”

An An giữ chặt Tiêu Linh lại: “Ngày mai đi tìm sau. Xe hỏng rồi,

ngoài đường không có một bóng người, bạn chưa chết cóng là may
đấy”.

Tiêu Linh bực tức: “Quách Lập gọi điện thoại cho tớ thì làm thế

nào? Anh ấy cũng không có số của bạn, không liên lạc được với tớ
làm thế nào? Có lẽ chỉ rơi gần đây thôi, bạn cứ gọi sang máy tớ liên
tục, tớ nhất định sẽ tìm được”.

Bà già không giữ nổi, quay vào gọi những người trong bếp: “Mấy

thanh niên ra khuyên bảo giúp bác cái nào”.

Lúc này hai cô gái mới phát hiện trong nhà bếp có người, vội

quay lại nhìn. Đúng lúc Ni Mã tò mò nhìn hai người, mặt Tiêu Linh
lập tức trắng bệch, vội vã tránh ra phía sau An An, hạ giọng thật
thấp, sợ đến lạc cả giọng: “Đen như thế, nhìn là biết không phải
người tốt!”.

Tiêu Linh nắm chặt cánh cổng, nhỏ giọng run rẩy: “An An, chỗ

này chắc chắn có vấn đề, chạy mau!”

An An cũng bị Tiêu Linh làm cho sợ hãi. Ni Mã hiểu ra tình hình

lúc này là thế nào, cười cười khó xử rồi tránh vào trong bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.