ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 153

Trình Ca trả lời: “Một người đàn ông sẽ rơi vào tay chị”.

An An không hiểu, yên lặng nửa giây rồi lại cầu xin: “Chị đi cùng

em đi. Cảm giác phương hướng của em thật sự không tốt, nếu
không em sẽ đi một mình chứ không cầu xin chị”.

Trình Ca nói: “Chị rất bội phục em, dám đi một mình bất chấp

nguy hiểm lạc đường”.

An An vội nói: “Bạn ấy là bạn em mà. Bạn ấy xảy ra chuyện gì

em sẽ áy náy cả đời”.

Trình Ca không đáp.

An An hỏi: “Cảm giác phương hướng của chị thế nào?

Nếu không tốt em cũng không nhờ chị”.

Trình Ca không bịa đặt: “Rất tốt”.

An An sáng mắt lên, Trình Ca lại nói: “Quáng tuyết, vô dụng”.

Trên vùng tuyết không có vật chuẩn, người ta cho rằng mình đi

thẳng nhưng kết quả lại sẽ đi một vòng tròn.

An An khẽ cắn môi, nói: “Em đi đây”.

Trình Ca cau mày, thiếu kiên nhẫn: “Em có thể đừng đâm đầu

vào chỗ chết được không?”

An An đứng cách cô vài bước, quay mặt đi không lên tiếng.

“Không xác định được phương hướng, ở đây lại không có tín hiệu điện
thoại. Đợi họ về”.

“Không được. Tiêu Linh sẽ không đợi một chỗ, nhất định sẽ tìm

đường về, em sợ bạn ấy lại càng lạc xa hơn, đến lúc mọi người đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.