ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 171

hình đã thay đổi, người đàn ông trước mặt này mới là người có quyền
quyết định, không được đi nhờ có nghĩa phải qua đêm một mình ở
cái thôn đáng sợ này, hoặc đi bộ ra cánh đồng tuyết mịt mờ.

Nước mắt Tiêu Linh lại trào ra: “Cầu xin anh đừng làm như

vậy”.

Bành Dã nói lạnh lùng: “Tôi nói là làm”.

An An kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, Bành Dã mới biết

tất cả không giống như anh nghĩ.

Anh yên lặng nghe An An nói. Nghĩ đến cảnh Trình Ca ngồi trên

chiếc ghế nhỏ trước cửa, nói “Bành Dã dặn chị không được đi lung
tung”, không biết vì sao anh đột nhiên lại cảm thấy rất chua xót.

Trình Ca là một người mà nếu bạn không khách khí với cô, cô sẽ

hùng hổ đe dọa sẽ hành hạ bạn đến chết, nhưng chỉ cần bạn mềm
mỏng với cô, cô sẽ tự động ngoan ngoãn nghe lời.

An An nói: “Chị ấy ra ngoài là để đi tìm Tiêu Linh”.

Dưới áp lực của vô số ánh mắt từ mọi người, Tiêu Linh cuối

cùng sụp đổ.

“Em ngã xuống một con dốc, tuyết quá trơn, em không trèo lên

được, lạnh cóng không phát ra âm thanh. Chị ta tìm được em, muốn
kéo em lên. Nhưng em nặng hơn chị ta, kết quả là chị ta lại bị kéo
xuống… Chị ta nói chị ta nhẹ hơn em, lại cao hơn em, bảo em giẫm
lên vai chị ta trèo lên rồi kéo chị ta lên theo”.

Tiêu Linh ôm mặt: “Thế là em trèo lên…”.

Mấy người Thạch Đầu và An An nghe mà biến sắc mặt. Bành

Dã lại rất bình tĩnh, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.