ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 311

cho ba người đang trố mắt bên dưới: “Đến giữ chặt cô ta lại”.

Trình Ca gầm lên: “Các người dám?”

Ni Mã không dám lên, Thập Lục cũng không dám. Bình thường

bọn họ đều cấp cứu bị thương ở khu vực không người như vậy,
nhưng dầu sao Trình Ca cũng là phụ nữ, một đám người xúm vào
bắt nạt cô quả thật chẳng ra sao.

Ni Mã buồn lắm. Rõ ràng không phải vì tiết kiệm thời gian,

tiết kiệm xăng, tiết kiệm tiền, vì sao Thất Ca không chịu nói cho
rõ ràng?

Thạch Đầu bên cạnh khuyên can hơn thiệt: “Trình Ca, cô cố chịu

một chút, lấy đạn ra là đỡ ngay. Bình thường chúng tôi vẫn làm như
vậy… Cô cố gắng chịu đau một chút…”.

Trình Ca quát: “Chịu đau cái tổ tông nhà các người”.

Bành Dã không nói một lời, giật sợi dây dựng lều trên đỉnh xe

xuống. Trình Ca đoán được anh muốn làm gì, cô vừa đá vừa đạp
nhưng vẫn không thắng được Bành Dã, hai tay bị buộc vào gương
chiếu hậu hai bên xe.

“Bành Dã! Anh dám!” Trình Ca gào khản cổ, co chân đạp Bành

Dã. Bành Dã dùng đầu gối đè hai chân cô lại, cởi áo ngoài ra quấn
chặt hai chân cô lại.

Sợ cô vùng vẫy đập đầu vào xe, Bành Dã lại cởi một chiếc áo lót

dưới đầu cô.

Anh tóm chặt cổ áo cô, dùng dao rạch một nhát, cả áo khoác lẫn áo

len đều bị rạch đứt. Anh xé áo thun và áo lót của cô, lộ ra một phần
vai và ngực trắng lóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.