ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 373

Bành Dã lại nhìn cô một cái, ánh mắt phản đối nhưng vẫn đáp:

“Khoảng một năm”.

Trình Ca yên lặng một lát.

Bành Dã nhíu mày hỏi: “Sao thế?” Trình Ca nói: “Vì quá bận à?”

Bành Dã không trả lời ngay.

Trình Ca nói: “Bận chỉ là cớ”.

Lại bị cô nhìn ra. Bành Dã khẽ cắn răng, nói: “Tôi có một người

em trai”.

Trình Ca cười một tiếng. “Cô cười cái gì?”

“Bào chữa bằng lý do đó à?”

Bành Dã quấn băng cho cô, hơi bực mình: “Chuyện của tôi cô

không cần can thiệp”.

Trình Ca nói: “Được, tôi không can thiệp nữa”.

Cô đột nhiên gây sự, lại đột nhiên nghe lời, Bành Dã không thể

không hoài nghi.

Anh biết cô không hề quan tâm đến chuyện riêng của anh, cô

chỉ thích khoảnh khắc anh cố nén cơn giận hoặc giận dữ bùng nổ
khi bị can thiệp vào chuyện riêng, như lần giao tranh sau khi nghe
trộm điện thoại trên hành lang nhà trọ ở thị trấn Lưu Phong.

Cô hơi nhổm dậy, vai co lại, vai áo trượt xuống lộ ra bầu ngực

trắng muốt. Bành Dã nhìn thấy dấu răng và vết hôn của anh
trên ngực cô, mùi cơ thể cô và sự kích thích thị giác dữ dội đồng thời

p tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.