ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 397

phải bát mì nào cũng có thịt.

Cô yên lặng vài giây, thở ra thật dài, nói: “Chúng ta nghèo thật

đấy”.

Nói xong cô bật cười.

Bành Dã thắc mắc: “Cô cười cái gì?” Trình Ca nói: “Tôi không

biết nữa”.

Cô thật sự không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Cô gắp thịt trong bát cho Bành Dã, nói: “Tôi phải giữ eo”.

Bành Dã cũng không trả lại, cười một tiếng, hỏi: “Có thể tìm lý do

hay hơn được không?”

Trình Ca châm chọc: “Ừ thì tôi phải bồi dưỡng cho anh, nếu

không buổi tối anh không có sức”.

Bành Dã chợt thấy mình đúng là đang yên ổn lại đi gây chuyện,

nói: “Lý do vẫn còn vòng vo lắm”.

Trình Ca ăn mấy miếng, không biết nghĩ đến chuyện gì, đặt

đũa lên miệng bát, khẽ thở dài.

Bành Dã phát hiện: “Sao thế?”

Trình Ca mím môi: “Lần trước tôi không nên hắt xăng vào hai

đứa hippie đó”.

Bành Dã hỏi: “Sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện này?” “Trên đường

có lẽ phải mua xăng, không biết có đủ tiền hay không”.

Bành Dã cười lạnh nhạt, tiếp tục ăn mì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.