ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 416

Bành Dã đột nhiên cười một tiếng, rất vô lại: “Cô không uống,

tôi sẽ dùng miệng mớm cho cô”.

Trình Ca nói: “Hạ lưu”.

“Cô còn có mặt mũi nói tôi hạ lưu?” Bành Dã như cười như không:

“Cô nói xem, cô đã thấy ai hạ lưu hơn cô chưa?”

Trình Ca nói: “Chưa thấy”.

Anh đưa nước đến miệng cô, cô quay mặt đi.

“Không uống thật à?” Bành Dã nhướng một bên lông mày,

nghiến răng cười cười: “Vậy tôi phải mớm cho cô rồi”.

Anh vừa mới chuẩn bị giơ chai lên uống nước, Trình Ca lại nói:

“Uống”.

Bành Dã cười, đưa chai nước tới bên miệng cô.

Trình Ca nghiêng tới gần, miệng bất giác hơi cong lên. Anh

nâng chai nước lên, cô bị trói tay sau lưng, cử động không tự nhiên
cho lắm, rướn cổ chậm rãi uống một chút nước. Bành Dã đột nhiên
cảm thấy anh như đang cho một con vật nhỏ uống nước.

Mặt cô bị nắng phơi đỏ ửng, dính một lớp cát mịn mỏng manh,

hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nước sạch dần dần thấm ướt môi cô.

Bành Dã nhìn, cảm thấy dừng lại không đi nữa lại nóng hơn vừa

rồi.

Cô đã uống đủ, ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.