ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 1 - Trang 62

Trình Ca: “Lại sao nữa?”

“Lãng phí”. Anh trả lời cực kỳ ngắn gọn, dường như nói thừa một

chữ là sẽ chết.

Trong ấn tượng của Trình Ca, đàn ông nói hai chữ “lãng phí”

phần lớn đều tính toán chi li, keo kiệt bủn xỉn, tự ti lại thích ra vẻ.

Nhưng Bành Dã lại cho cô một ấn tượng hoàn toàn trái ngược:

Giọng nam thấp cực trầm, ẩn nhẫn mà có sức mạnh, khẽ cau mày,
như lính chiến răn dạy cấp dưới thời kỳ những năm bảy, tám mươi.

Trình Ca nói: “Tôi muốn nếm thử tất cả những món đặc sắc ở

đây, hay là anh gọi cả mấy anh em của anh tới”.

Bành Dã đương nhiên sẽ không gọi bọn họ đến, mà tâm tư anh

cũng không nằm ở chuyện ăn uống, anh chỉ chú ý đến một
chuyện.

Anh hỏi: “Hôm qua vì sao nói dối…”. “Tôi chụp cho anh một bức

nh nhé…”.

Hai người đồng thời lên tiếng, Bành Dã hơi nhíu mày quay đầu

đi chỗ khác, bởi vì Trình Ca đã giơ chiếc máy ảnh trong tay lên.

Một thời gian rất dài anh không quay mặt lại. Còn Trình Ca mặc

dù không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng riêng
trong chuyện chụp ảnh này cô tự nhận mình rất ít khi ép người khác.
Cô chuẩn bị đặt máy ảnh xuống, nhưng…

Cô hết nhìn hình ảnh trên màn hình lại nhìn Bành Dã trước

mắt.

Anh quay đầu đi, cơ bắp trên cổ căng lên, chạy đến tận xương

quai xanh, đường nét mượt mà, cơ gân rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.