ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 139

Tại đó họ đã ăn một bữa ăn khuya, hay bữa tối gì đó, mà họ chưa từng được
hưởng kể từ khi rời Ngôi Nhà Ấm Cúng Cuối Cùng ở phía Tây và chào tạm
biệt Elrond. Ánh lửa từ những bó đuốc và từ lò sưởi bập bùng quanh họ,
còn ở trên bàn thì đặt hai cây nến cao bằng sáp ong màu đỏ. Suốt trong lúc
họ ăn, bằng một giọng trầm sang sảng, Beorn kể chuyện về vùng hoang vu
phía bên này dãy núi, và đặc biệt là về khu rừng tăm tối nguy hiểm trải dài
trước mặt họ suốt từ phía Bắc tới phía Nam, cách họ một ngày đi ngựa và
chặn đường sang phía Đông của họ tới Rừng U Ám khủng khiếp.

Các chú lùn vừa chú ý lắng nghe vừa lắc lắc râu, vì họ biết rằng chẳng bao
lâu nữa họ sẽ phải mạo hiểm vào khu rừng ấy, và rằng sau dãy núi vừa rồi
thì đây là nơi nguy hiểm tệ hại nhất mà họ phải vượt qua trước khi tới thành
trì của lão rồng. Khi ăn xong bữa tối, họ bắt đầu kể những câu chuyện của
riêng mình, song Beorn có vẻ như đang buồn ngủ nên chẳng để tai nghe.
Họ nói nhiều nhất về vàng bạc, châu báu và về việc chế tác các đồ vật của
nghề thợ rèn, mà Beorn lại không tỏ ra quan tâm đến những thứ như vậy;
chẳng có món đồ nào bằng vàng hay bạc trong hành lang của ông, và ngoài
mấy con dao ra thì chỉ có vài món đồ bằng kim loại mà thôi.

Họ ngồi ở bàn rất lâu với những chiếc bát gỗ đầy rượu mật ong. Bên ngoài
đêm đã về khuya. Đống lửa ở giữa hành lang được tiếp thêm củi còn những
bó đuốc thì tắt đi, và họ vẫn ngồi đó trong ánh lửa nhảy múa, phía sau là
những cột nhà cao vút, mờ tối ở trên đỉnh, giống như những cây rừng. Dù
có phải ma thuật hay không, Bilbo như nghe thấy một âm thanh giống tiếng
gió giữa các cành cây lao xao trong đám rui mè, và tiếng cú kêu. Chẳng
mấy chốc anh chàng bắt đầu ngủ gà ngủ gật và những giọng nói dường như
trở nên xa xăm cho tới khi anh chàng giật mình tỉnh giấc.

Trước đó cánh cửa lớn đã cọt kẹt mở ra và đóng sầm lại. Beorn không còn
ở đó. Các chú lùn đang ngồi khoanh chân trên sàn hành lang quanh lò sưởi
và bắt đầu hát. Một vài đoạn giống như thế này, nhưng còn nhiều đoạn khác
nữa, và tiếng hát của họ cứ thế vang lên một lúc lâu:

Gió thổi trên Bãi thạch thảo héo khô,

mà cây rừng không hề rung rinh lá:

nơi đó ngày đêm bóng đen bao phủ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.