ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 153

cho họ ít hy vọng hơn về bất kỳ một điểm dừng nào. Mặc dù vậy, họ vẫn
phải tiếp tục đi, đi mãi, suốt một thời gian dài sau khi họ thèm đến nôn nao
hình ảnh mặt trời và bầu trời, và ước mong được có cái cảm giác gió mơn
man trên mặt. Bên dưới vòm lá rừng, bầu không khí tù đọng, mãi mãi tối
tăm và ngột ngạt. Ngay cả các chú lùn cũng cảm thấy điều đó, dù họ quen
với việc đào hầm và đôi khi từng sống một thời gian dài không có ánh sáng
mặt trời; còn anh chàng hobbit, tuy thích làm nhà trong các hang hốc nhưng
không chui rúc trong đó suốt những ngày hè, thì cảm thấy mình dần dần bị
nghẹt thở.

Ban đêm là khoảng thời gian tệ hại nhất. Khi đó trời trở nên tối như mực -
không phải là cái trạng thái mà các bạn gọi là như mực, mà thật sự là mực:
tối đen đến mức các bạn không thể nhìn thấy gì hết. Bilbo thử huơ huơ bàn
tay trước mũi mình, nhưng anh chàng chẳng nhìn thấy nó đâu cả. Chà, có lẽ
bảo rằng họ không thể nhìn thấy gì hết thì cũng không đúng: họ nhìn thấy
những con mắt. Tất cả bọn họ túm tụm lại với nhau mà ngủ và cắt lượt
canh gác; và khi đến lượt Bilbo, anh chàng thường nhìn thấy những ánh lập
lòe trong bóng tối xung quanh họ, và đôi khi những cặp mắt màu vàng, đỏ
hoặc xanh lá nhìn chằm chằm vào anh chàng từ một khoảng cách ngắn, rồi
chúng mờ dần và biến mất, để rồi lại từ từ tỏa sáng ở một chỗ khác. Đôi khi
chúng lại lập lòe chiếu xuống từ những cành cây ngay trên đầu anh chàng;
và điều đó vô cùng khủng khiếp. Song cặp mắt mà anh chàng ghét nhất là
những cặp mắt lồi nhợt nhạt đáng kinh tởm. “Mắt côn trùng,” anh chàng
nghĩ bụng, “không phải mắt thú vật, chỉ có điều là chúng to quá đi mất.”

Mặc dù trời chưa lạnh lắm, họ vẫn cố nhóm lửa để canh gác vào ban đêm,
nhưng chẳng bao lâu sau họ thôi không đốt lửa nữa. Dường như lửa đã
mang đến hàng trăm hàng trăm cặp mắt xung quanh họ, dù những con vật
này, bất kể chúng là loài gì đi nữa, cũng thận trọng để không bao giờ phô
mình ra trong ánh sáng lập lòe yếu ớt của lửa. Tệ hại hơn nữa, lửa còn
mang đến hàng ngàn con bướm đêm màu xám sẫm và màu đen, một số to
bằng bàn tay, cứ đập cánh bay vù vù quanh tai họ. Họ không chịu đựng nổi
lũ này, mà cũng chẳng chịu đựng nổi bầy dơi khổng lồ đen sì kia; thế là họ
bỏ không đốt lửa nữa mà ngồi ngủ gà ngủ gật trong đêm dưới bóng tối
mênh mông huyền bí.

Toàn bộ chuyện đó cứ tiếp diễn mãi, anh chàng hobbit tưởng như đã hàng
thế kỷ trôi qua; và anh chàng lại luôn đói bụng, bởi họ vô cùng thận trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.