ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 158

“Đừng bắn nữa! Đừng bắn nữa!” Thorin quát to; nhưng đã quá muộn, mấy
chú lùn quá phấn khích kia đã phung phí những mũi tên cuối cùng, nên lúc
này mấy cây cung mà Beorn cho họ đã trở thành vô dụng.

Đêm ấy họ là một đám người rầu rĩ, và nỗi rầu rĩ còn chồng chất lên họ
nặng nề hơn trong những ngày tiếp theo. Họ đã vượt qua dòng suối bị yểm
bùa; nhưng qua nơi ấy rồi, con đường dường như vẫn cứ tiếp tục kéo dài
mãi như trước, và trong khu rừng họ cũng chẳng thấy có gì thay đổi. Tuy
vậy, nếu hiểu biết nhiều hơn về khu rừng và suy ngẫm ý nghĩa của cuộc săn
cùng sự xuất hiện của mấy con hươu trắng trên đường, chắc hẳn họ đã biết
cuối cùng họ cũng đang đến gần bìa rừng phía Đông, và chẳng bao lâu nữa
sẽ tới những vùng thưa thớt cây cối hơn và những nơi lại có ánh mặt trời,
nếu như họ còn giữ được lòng can đảm và niềm hy vọng.

Song họ lại không biết điều này, và họ còn nặng gánh với cái cơ thể nặng
nề của Bombur mà họ phải hết sức cẩn thận vác theo, cắt lượt nhau cứ mỗi
lần bốn người làm cái nhiệm vụ cực nhọc này trong lúc những người khác
chia nhau mang đồ. Nếu trong vài ngày trước đó số đồ này không trở nên
quá nhẹ thì họ đã không thể nào mang nổi; mà một anh chàng Bombur vừa
ngủ vừa mỉm cười đem đổi lấy những bọc đầy đồ ăn dù chúng nặng đến
mấy thì cũng là quá rẻ mạt. Vài ngày sau đã đến lúc thật sự chẳng còn gì để
ăn uống nữa. Họ chẳng thấy loại cây cỏ ăn được nào mọc trong khu rừng,
chỉ có nấm và những cây thân thảo có lá nhợt nhạt và mùi vị khó chịu mà
thôi.

Khoảng bốn ngày kể từ khi vượt qua dòng suối bị yểm bùa, họ tới một nơi
mà hầu hết cây cối ở đó đều là sồi. Thoạt đầu họ có vẻ phấn khởi vì sự thay
đổi này, bởi ở đây không có tầng cây thấp và bóng tối không sẫm lắm.
Xung quanh họ là thứ ánh sáng màu lục nhạt, và đôi lúc họ có thể nhìn
được một quãng về phía hai bên đường. Tuy vậy ánh sáng ấy chỉ cho họ
thấy những hàng cây xám xịt thẳng băng kéo dài vô tận giống như những
cây cột của một hành lang đồ sộ nhuốm ánh hoàng hôn. Có hơi thở của khí
trời và âm thanh của gió, nhưng là âm thanh buồn. Vài chiếc lá xào xạc
rụng xuống nhắc cho họ biết ngoài kia mùa thu đang đến. Bàn chân họ làm
xáo động đám lá khô nơi thảm lá đỏ sẫm mà biết bao mùa thu đã rải ở hai
bên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.