ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 159

Bombur vẫn cứ ngủ và họ bắt đầu cảm thấy rất mệt mỏi. Thảng hoặc họ
nghe thấy những tiếng cười vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi lúc
cũng có tiếng hát ở đằng xa nữa. Tiếng cười ấy là của những giọng êm tai
chứ không phải của bọn yêu tinh, còn tiếng hát thì hay nhưng nghe có vẻ
thần bí và kỳ lạ, và họ không cảm thấy thư thái mà chỉ muốn tiếp tục đi gấp
khỏi khu vực này bằng chút sức lực còn sót lại.

Hai ngày sau họ thấy con đường bắt đầu dốc xuống, và chẳng bao lâu sau
họ đã ở trong một thung lũng hầu như mọc toàn những cây sồi rất to.

“Chẳng lẽ cái khu rừng đáng nguyền rủa này chạy dài vô tận hay sao?”
Thorin nói. “Một cậu nào phải trèo lên cây thử xem có thể thò đầu lên trên
vòm lá mà quan sát xung quanh không. Cách duy nhất là chọn cái cây cao
nhất nhô ra ở bên đường ấy.”

Dĩ nhiên “một cậu nào” có nghĩa là Bilbo. Họ chọn anh chàng, bởi muốn
công việc có hiệu quả thì người trèo cây phải nhô đầu vượt lên trên những
cành lá trên ngọn, và vì vậy người đó phải đủ nhẹ để không làm gãy cả
những cành cao nhất và mảnh mai nhất. Anh chàng Baggins tội nghiệp từ
trước đến giờ nào có tập trèo cây gì mấy đâu, nhưng họ cứ nhấc bổng anh
chàng lên tới cành thấp nhất của một cây sồi khổng lồ mọc lấn vào đường,
và từ đó anh chàng phải cố hết sức trèo lên. Anh chàng len lỏi qua đám
cành nhỏ rậm rịt, nhiều lần bị cành cây đập vào mắt; lớp vỏ già ở những
cành lớn hơn khiến anh chàng lem luốc hết cả; vài lần anh chàng trượt chân
nhưng đã kịp túm lấy cành cây; và cuối cùng, sau một hồi vật lộn ghê
người tại một đoạn thân dường như chẳng có cành cây nào thuận tiện cả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.