ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 161

Thực ra, như tôi đã kể với các bạn, lúc đó họ không ở xa bìa rừng lắm; và
nếu Bilbo đủ thông minh để nhận biết điều đó, thì cái cây mà anh chàng đã
trèo, cho dù là rất cao, lại đứng ở gần đáy của một thung lũng rộng, cho nên
từ ngọn cây ấy vẫn thấy cây rừng vươn lên khắp xung quanh giống như
thành của một cái bát khổng lồ, và vì thế anh chàng không thể mong nhìn
được khu rừng trải ra đến đâu. Tuy nhiên anh chàng không biết được điều
này nên đã trèo xuống mà lòng đầy thất vọng. Cuối cùng thì anh chàng
cũng lại xuống đến mặt đất, mình mẩy sây sát, nóng bức, tiều tụy, và chẳng
nhìn thấy gì trong bóng tối lờ mờ. Bản tường thuật của anh chàng chẳng
mấy chốc khiến những người khác cũng buồn khổ không kém.

“Cả cánh rừng cứ tiếp tục trải dài vô tận về mọi hướng! Chúng ta sẽ làm gì
đây? Mà việc gửi theo một anh chàng hobbit thì được tích sự gì chứ!” họ
kêu lên, cứ làm như đó là lỗi của anh chàng không bằng. Họ chẳng quan
tâm gì đến bầy bươm bướm, và chỉ càng giận dữ hơn khi nghe kể về làn gió
mát, vì họ quá nặng không thể trèo lên cao để mà cảm nhận được.

Đêm hôm ấy họ ăn những mẩu đồ ăn cuối cùng; và sáng hôm sau, khi ngủ
dậy, điều đầu tiên họ nhận ra là mình vẫn đói cồn cào, và điều tiếp theo là
trời đang mưa đây đó trên mặt đất những hạt mưa nặng nề nhỏ xuống. Thực
tế đó chỉ gợi cho họ nhớ rằng mình đang khát khô cổ, chứ chẳng khiến cơn
khát của họ dịu đi chút nào: người ta không thể làm dịu một cơn khát
khủng khiếp bằng cách đứng dưới những cây sồi khổng lồ và chờ đợi một
giọt nước tình cờ rơi xuống lưỡi mình. Chút an ủi nhỏ nhoi duy nhất lại bất
ngờ đến từ Bombur.

Chú ta đột nhiên tỉnh giấc và vừa ngồi dậy vừa gãi đầu gãi tai. Chú không
hiểu mình đang ở đâu, và cũng chẳng biết vì sao mình cảm thấy đói bụng
đến thế; bởi chú đã quên tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ khi họ bắt đầu
chuyến đi vào cái buổi sáng tháng Năm cách đó đã lâu ấy. Điều cuối cùng
mà chú còn nhớ là bữa tiệc tại nhà anh chàng hobbit, và họ phải rất khó
khăn mới làm chú tin câu chuyện về tất cả những cuộc mạo hiểm mà họ đã
trải qua từ ngày ấy.

Khi nghe nói là chẳng có gì để ăn, chú ngồi xuống mà khóc, bởi chú cảm
thấy rất yếu và chân vẫn còn run. “Tại sao mình lại tỉnh giấc cơ chứ!” chú
kêu lên. “Tôi đang mơ những giấc mơ đẹp. Tôi đã mơ thấy mình đang dạo
bước trong một khu rừng khá là giống khu rừng này, chỉ được thắp sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.