ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 167

khi nó kịp trốn mất và đâm một nhát vào đúng mắt nó. Khi ấy nó phát điên
lên, rồi vừa nhảy vừa múa vung những cái chân ra mà giật thật là khủng
khiếp, mãi cho tới lúc bị một nhát đâm nữa thì nó mới chết; rồi sau đó anh
chàng ngã quỵ và chẳng còn nhớ gì suốt một lúc lâu.

Khi anh chàng tỉnh dậy, vây bủa quanh anh vẫn là thứ ánh ngày màu xám
lờ mờ thường thấy trong khu rừng này. Con nhện nằm chết bên cạnh, còn
thanh kiếm thì vấy máu đen. Dù sao đi nữa thì việc giết con nhện khổng lồ,
hoàn toàn một mình trong bóng tối, không có sự trợ giúp nào của lão phù
thủy, của những chú lùn hay của bất kỳ ai khác, đã tạo ra một sự khác biệt
lớn ở anh chàng Baggins. Lúc chùi thanh kiếm lên thảm cỏ rồi tra vào vỏ,
anh chàng cảm thấy mình là một con người khác, dữ tợn hơn và táo bạo
hơn, dù rằng cái bụng vẫn rỗng không.

“Ta sẽ đặt tên cho ngươi,” anh chàng nói với thanh kiếm, “ta sẽ gọi ngươi
là Ngòi Châm

[9]

.”Sau đó anh chàng bắt tay vào việc thăm dò. Khu rừng ảm

đạm và yên tĩnh, nhưng hiển nhiên trước hết anh chàng phải tìm kiếm các
bạn mình, có khả năng họ không ở xa lắm, trừ phi họ đã bị các tiên (hoặc
những sinh vật tồi tệ hơn) bắt làm tù binh. Bilbo cảm thấy nếu la to lên thì
sẽ không an toàn, nên anh chàng cứ đứng phân vân một lúc lâu không biết
con đường nằm ở hướng nào, và liệu mình phải đi về hướng nào trước để
tìm các chú lùn.

“Ôi! Sao chúng ta lại không nhớ lời khuyên của Beorn và Gandalf nhỉ!”
anh chàng than vãn. “Giờ thì chúng ta lâm vào tình cảnh rối tinh như mớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.