ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 177

những phiền muộn của bản thân mình. Đặc biệt là Balin, chú cứ nằng nặc
đòi kể đi kể lại về Gollum, các câu đố và tất cả những sự kiện khác, với
chiếc nhẫn ở vị trí xác đáng của nó. Nhưng một lát sau ánh sáng bắt đầu
nhạt dần, và khi ấy những câu hỏi khác lại được nêu ra. Họ đang ở đâu, con
đường mòn của họ ở đâu, ở đâu có một chút thức ăn, và họ sẽ làm gì sau
đó? Họ cứ hỏi đi hỏi lại như thế, và dường như họ mong chờ được Bilbo
đích thân trả lời. Từ thực tế đó các bạn có thể thấy họ đã thay đổi cách nhìn
nhận của mình rất nhiều về anh chàng Baggins và đã bắt đầu rất kính trọng
anh chàng (như trước kia Gandalf đã nói rồi ra họ sẽ thế). Quả thật họ thực
sự mong chờ anh chàng sẽ nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời để giúp họ, chứ
đâu chỉ làu bàu nữa. Họ biết quá rõ rằng khi nãy nếu không có anh chàng
hobbit thì chỉ chút nữa là cả bọn đã chết rồi; và họ cảm ơn anh chàng rất
nhiều lần. Vài người trong bọn họ thậm chí còn đứng dậy và cúi rạp xuống
mặt đất trước mặt anh chàng, dù rằng vì cố làm thế mà họ ngã lăn quay và
phải mất một lúc mới lại đứng dậy được. Dù biết sự thật về cái thuật tàng
hình kia, họ cũng không mảy may bớt coi trọng Bilbo; bởi họ thấy anh
chàng có đôi chút trí tuệ, lại cũng có may mắn và còn có cả chiếc nhẫn thân
nữa - mà cả ba thứ đó đều là những tài sản hữu ích. Nói tóm lại, họ tán
dương anh chàng nhiều đến mức Bilbo bắt đầu cảm thấy rốt cuộc thì ở
mình thật sự cũng có một chút gì đó của một người mạo hiểm dũng cảm, dù
rằng anh chàng lẽ ra đã cảm thấy dũng cảm hơn nhiều nếu như có cái gì để
ăn.

Song chẳng có gì cả, chẳng có gì hết; và không một ai trong bọn họ đủ sức
đi kiếm ăn hoặc để tìm dấu con đường bị mất. Con đường bị mất! Cái đầu
mệt mỏi của Bilbo chẳng chịu nghĩ đến gì khác ngoài con đường ấy. Anh
chàng cứ ngồi thần ra, nhìn chằm chằm vào đám cây cối vô tận phía trước;
và một lát sau tất cả bọn họ lại đều im lặng. Tất cả, trừ Balin. Rất lâu sau
khi những người khác đã ngừng chuyện trò và nhắm mắt ngủ, chú vẫn còn
lẩm bẩm và khùng khục cười một mình.

“Gollum! Thật may phúc cho tôi! Vậy ra lão đã lẳng lặng chạy vượt qua tôi
là thế đấy, phải không? Bây giờ thì mình hiểu rồi! Cứ lặng lẽ rón rén mà
bước, có phải thế không hả cậu Baggins? Khuy áo rơi tung tóe trên bậc
cửa! Anh bạn Bilbo thân mến tài giỏi ơi - Bilbo - Bilbo - bo - bo - bo...”
Rồi chú ngủ thiếp đi, và mọi thứ chìm vào yên lặng một lúc lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.