ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 180

“Chúng tôi không tấn công họ,” Thorin trả lời, “chúng tôi đến để xin ăn,
bởi vì chúng tôi rất đói.”

“Các bạn ngươi bây giờ ở đâu, và chúng đang làm gì?”

“Tôi không biết, nhưng tôi cho rằng họ đang đói lả ở trong rừng.”

“Các ngươi làm gì trong rừng?”

“Đi tìm đồ ăn và thức uống, vì chúng tôi đang đói lả.”

“Nhưng điều gì khiến các ngươi vào khu rừng này mới được chứ?” ông vua
giận dữ hỏi.

Nghe tới đó Thorin ngậm miệng và không chịu nói thêm nửa lời.

“Được lắm!” ông vua nói. “Dẫn hắn đi và canh giữ hắn cẩn thận cho tới khi
hắn cảm thấy sẵn sàng nói ra sự thật, kể cả là hàng trăm năm nữa.”

Sau đó các tiên trói chú lại bằng dây da và nhốt vào một trong những cái
hang sâu nhất có cửa gỗ chắc chắn, rồi bỏ đi. Họ cho chú ăn uống, đồ ăn
thức uống đều ê hề, tuy rằng không được ngon lắm; bởi các Tiên Rừng
không phải là yêu tinh nên họ cư xử một cách tử tế ngay cả với kẻ thù độc
ác nhất mà họ bắt được. Lũ nhện khổng lồ là những sinh vật duy nhất họ
không dung thứ.

Chú Thorin khốn khổ nằm đó, trong ngục tối của ông vua; và sau khi đã
bày tỏ lòng biết ơn về khoản bánh mì, thịt và nước uống, chú bắt đầu băn
khoăn không biết chuyện gì đã xảy đến với những người bạn bất hạnh của
mình. Sau đó không lâu lắm thì chú biết được tình hình; nhưng điều đó
thuộc về chương sau và là khởi đầu của một cuộc mạo hiểm nữa mà trong
đó anh chàng hobbit lại thể hiện sự hữu dụng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.