ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 251

Thung Lũng trước mặt thị trấn đổ nát. Tại chỗ đó trước kia từng có một cây
cầu dẫn đến những bậc thang dốc đứng trèo lên hữu ngạn, rồi tới một con
đường chạy về phía Đồi Quạ. Có (hoặc đã có) một đường mòn tách khỏi
con đường đó chạy ngược lên trạm gác. Cũng là một đoạn khó trèo, kể cả
nếu những bậc đá vẫn còn ở đó.”

“Trời ơi!” anh chàng hobbit làu bàu. “Đã không được ăn điểm tâm mà lại
còn phải đi bộ và trèo thêm nữa! Tôi tự hỏi không biết chúng ta đã lỡ bao
nhiêu bữa điểm tâm và các bữa ăn khác trong cái hang kinh tởm chẳng biết
ngày đêm kia rồi?”

Thực ra mới có hai đêm một ngày trôi qua (và không phải hoàn toàn không
có thức ăn) kể từ khi lão rồng đập nát cánh cửa kỳ diệu kia, song Bilbo đã
hoàn toàn mất đi ý niệm thời gian, và anh chàng chỉ có thể bảo rằng khoảng
thời gian đó là một đêm hay cũng có thể là một tuần lễ toàn đêm.

“Nào, nào!” Thorin vừa cười to vừa nói - tinh thần của chú đã phấn chấn
trở lại, và chú khua mấy viên đá quý trong túi kêu lách cách. “Đừng gọi
cung điện của ta là một cái hang kinh tởm! Cậu cứ đợi cho đến khi nó được
dọn dẹp sạch sẽ và trang hoàng lại mà xem!”

“Chỉ khi lão rồng Smaug chết rồi thôi,” Bilbo rầu rĩ nói. “Bây giờ lão ta ở
đâu? Tôi sẵn sàng nhịn một bữa điểm tâm để biết điều đó. Tôi hy vọng lúc
này lão ta không ở trên Quả Núi mà nhìn xuống chúng ta!”

Ý kiến đó khiến các chú lùn vô cùng lo lắng, và họ nhanh chóng thừa nhận
rằng Bilbo và Balin đã nói đúng.

“Chúng ta phải rời khỏi nơi này,” Dori nói. “Tôi có cảm giác như thể đôi
mắt lão đang nhìn vào gáy mình vậy.”

“Vùng này lạnh lẽo và vắng vẻ lắm,” Bombur nói. “Có thể có cái để uống,
song tôi thấy chẳng có gì để ăn đâu. Một con rồng thường luôn bị đói ở
những vùng như vậy.”

“Đi thôi! Đi thôi!” các chú khác kêu to. “Chúng ta hãy đi con đường mòn
Balin vừa nói ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.