ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 302

Gandalf và Bilbo đi ngựa phía sau Vua Tiên, và bên cạnh họ là Beorn đang
sải bước, một lần nữa lại mang hình người, ngài cười to và hát vang trên
đường. Họ cứ thế mà đi tiếp cho tới khi đến gần ranh giới Rừng U Ám, về
mé Bắc nơi từ đó Sông Rừng chảy ra. Rồi họ dừng lại, bởi lão phù thủy và
Bilbo không muốn vào rừng, dù ông vua đã mời hai người lưu lại một thời
gian trong lâu đài. Họ định sẽ đi dọc ven rừng và vòng quanh miệt rừng
phía Bắc hoang vắng nằm giữa khu rừng và đoạn đầu của Dãy Núi Xám.
Đó là một con đường dài và buồn tẻ, nhưng bởi lúc này lũ yêu tinh đã bị
nghiền nát nên nó dường như an toàn cho họ hơn là những đường mòn
đáng sợ bên dưới cây rừng. Hơn nữa, Beorn cũng đi đường ấy.

“Tạm biệt Vua Tiên!” Gandalf nói. “Chúc cho khu rừng mãi xanh tươi và
thế giới này luôn đầy sức sống! Và chúc cho thần dân tiên của ngài luôn vui
vẻ!”

“Tạm biệt Gandalf!” ông vua nói. “Cầu mong rằng ông sẽ luôn xuất hiện ở
những nơi người ta cần ông nhất và vào những lúc bất ngờ nhất! Ông càng
năng xuất hiện tại các lâu đài của ta thì ta càng hài lòng hơn!”

“Tôi cầu xin ngài,” Bilbo vừa lắp bắp nói vừa kiễng một chân lên, “hãy
chấp nhận món quà này!” và anh chàng lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc
xâu những hạt ngọc mà Dain đã cho anh chàng lúc chia tay.

“Ta có công gì mà được hưởng một món quà như vậy, hả anh chàng
hobbit?” ông vua nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.