ANH CHÀNG HOBBIT - Trang 84

Dù sao đi nữa thì tôi cũng chẳng thích rơi vào hoàn cảnh của anh chàng
Baggins lúc đó. Đường hầm ấy dường như dài vô tận. Anh chàng chỉ biết là
nó vẫn tiếp tục đi xuống đều đều và đúng theo một hướng mặc dù có một
đôi chỗ quanh co uốn lượn. Thỉnh thoảng lại có những lối đi rẽ sang một
bên, anh chàng biết điều đó nhờ ánh sáng lờ mờ của thanh kiếm, hoặc nhờ
dùng tay sờ thấy trên tường. Anh chẳng để tâm đến chúng mà chỉ vội vã đi
qua vì sợ rằng lũ yêu tinh hoặc những quái vật hắc ám không hình dung nổi
sẽ từ đó chui ra. Anh chàng bước tiếp, bước tiếp mãi và cứ xuống thấp,
xuống thấp mãi mà vẫn chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh gì ngoại trừ tiếng
vù vù của một con dơi thỉnh thoảng bay sát bên tai, khiến anh chàng thoạt
đầu còn giật mình, nhưng khi âm thanh đó trở nên quá thường xuyên thì
anh chàng chẳng cần bận tâm nữa. Tôi không biết anh chàng cứ tiếp tục đi
như thế trong bao lâu, vừa ghét phải đi tiếp, vừa không dám dừng lại, cứ
tiến bước, tiến bước cho tới khi mệt mỏi quá chừng. Dường như đường
hầm này phải đi nhiều ngày lắm mới hết được.

Bỗng nhiên, hoàn toàn bất ngờ, anh chàng bước đánh tõm một cái xuống
nước! Úi chà! Nước lạnh như băng. Sự việc đó khiến anh chàng phát hoảng
cả người. Anh chàng không biết liệu đó chỉ là một vũng nước trên đường
mòn, hay là ven một dòng suối ngầm chảy ngang qua lối đi, hoặc là mép
của một cái hồ sâu tối tăm dưới mặt đất. Thanh đoản kiếm hầu như chẳng
còn chiếu sáng nữa. Anh chàng dừng lại, và khi lắng tai anh có thể nghe
tiếng những giọt nước tí tách, tí tách rơi xuống mặt nước bên dưới từ một
cái vòm không nhìn thấy được; nhưng dường như không có một thứ âm
thanh nào khác.

“Ra là một vũng nước hay một cái hồ, chứ không phải một dòng sông
ngầm,” anh chàng nghĩ bụng. Tuy vậy anh chàng vẫn không dám lội ra xa
trong bóng tối. Anh chàng không biết bơi; và anh chàng cũng nghĩ đến
những loài thủy tộc trơn nhẫy tởm lợm có đôi mắt lồi to mù lòa đang quẫy
đuôi bơi lượn trong nước. Có nhiều loài kỳ lạ sống ở các ao hồ trong lòng
núi: những loài cá mà tổ tiên chúng đã bơi vào đó, có trời mới biết được từ
bao nhiêu năm trước rồi, và chẳng bao giờ bơi ra nữa, trong thời gian đó
mắt chúng cứ to dần, to ra, to ra mãi vì cố nhìn trong bóng tối; ngoài ra lại
còn có những con vật khác còn trơn nhẫy hơn cả cá nữa. Thậm chí trong
các hang, hầm mà lũ yêu tinh làm cho bản thân chúng cũng có những sinh
vật mà chúng không biết đã lẻn vào và nằm lì trong bóng tối. Một vài cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.