ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 116

“Maurice Lennox là nhân vật phản diện,” Anne nhấn mạnh vẻ phẫn nộ.

“Cháu chẳng hiểu sao mọi người lại thích hắn ta hơn Perceval.”

“Perceval quá tốt. Thằng nhóc ấy làm ta phát khùng. Lần tới cháu nêm

chút bản chất thực sự của con người vào cho nhân vật nam chính nhé.”

“Averil không thể lấy Maurice được. Hắn là người xấu.”

“Cô nàng có thể cảm hóa anh ta. Cháu có thể cảm hóa một người đàn

ông; đương nhiên chẳng thể nào cảm hóa một con sứa được. Truyện của
cháu không tệ - khá thú vị đấy, tôi phải thừa nhận thế. Nhưng cháu còn quá
trẻ, chưa viết được một câu chuyện có giá trị đâu. Đợi mười năm nữa đi.”

Anne quyết định lần sau viết truyện sẽ không nhờ ai phê bình nữa. Nản

lòng quá mà. Cô không đọc truyện này cho Gilbert nghe, mặc dù cô có kể
qua với anh.

“Nếu thành công thì cậu sẽ đọc khi nó được xuất bản, Gilbert ạ, nhưng

nếu thất bại thì chẳng ai được nhìn thấy nó nữa.”

Bà Marilla chẳng biết gì về nỗ lực của cô. Trong trí tưởng tượng, Anne

nghĩ đến cảnh mình đọc một truyện ngắn đăng trên tạp chí cho bà Marilla
nghe, dẫn dắt để bà khen nó - trong tưởng tượng thì mọi việc đều có thể xảy
ra mà - rồi đắc thắng tuyên bố mình là tác giả.

Một ngày nọ Anne đem ra bưu điện một phong bì dài dày cộm, gửi tới

tạp chí lớn nhất trong số các tạp chí “danh tiếng”, tràn đầy niềm tự tin hứng
khởi của những thanh niên còn thiếu trải nghiệm đường đời. Diana cũng hồi
hộp chẳng kém gì Anne.

“Cậu nghĩ tớ phải đợi thư phúc đáp bao lâu?” cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.