ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 124

“Chúng sẽ không động vào em đâu. Nào, đi thôi. Thật tuyệt quá đi mất.

Khi lớn lên anh sẽ không thèm đi nhà thờ. Anh tin là tự mình cũng tìm được
đường lên thiên đàng.”

“Anh sẽ phải đi tới nơi khác nếu không cư xử đúng đắn vào ngày Chủ

nhật,” Dora buồn bã đi theo anh trai dù chẳng muốn chút nào.

Nhưng Davy không sợ - vẫn chưa sợ. Địa ngục còn xa lắm, mà niềm vui

thích của chuyến đi câu cá với đám trẻ nhà Cotton lại rất gần. Cậu ước gì
Dora gan dạ hơn chút xíu. Cô bé hở chút lại ngoái đầu lại như sắp òa lên
khóc, mà vậy thì còn vui gì nữa. Dù sao thì đám con gái toàn là đồ vô tích
sự. Lần này thì Davy không chửi thề “chết tiệt” nữa, dẫu là trong ý nghĩ.
Cậu không cảm thấy có lỗi - vẫn chưa - vì đã nói câu đó ra miệng, nhưng có
lẽ không nên xúc phạm các đấng quyền lực vô hình quá nhiều lần trong một
ngày.

Đám nhóc nhà Cotton đang chơi ở sân sau, chào đón sự xuất hiện của

Davy bằng những tiếng hò reo nhiệt tình.

Chỉ có Pete, Tommy, Adolphus và Mirabel Cotton ở nhà. Mẹ và các chị

gái chúng đi vắng. Dora ít nhất cũng cảm thấy an ủi khi thấy Mirabel có
mặt. Cô bé sợ chỉ có một mình giữa một bầy con trai. Mirabel cũng gần tệ
như một thằng bé - nó ồn ào rám nắng và liều lĩnh. Nhưng ít nhất nó cũng
mặc váy.

“Chúng tớ đến đi câu cá đây,” Davy tuyên bố.

“Hoan hô,” đám trẻ nhà Cotton gào lên. Lập tức cả bọn đổ xô đi đào

giun, Mirabel dẫn đầu cầm một hộp thiếc. Dora ước gì có thể ngồi xuống
mà òa lên khóc. Ôi, giá như thằng Frank Bell đáng ghét đừng có hôn cô!
Vậy thì cô bé đã có thể bất chấp Davy và đi học trường giáo lý yêu quý của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.