ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 270

“Tớ sẽ tiêu phung phí số tiền đó cho một buổi liên hoan kiểu điên cuồng

nhắng nhít nào đấy,” Anne vui vẻ tuyên bố. “Dù sao chăng nữa nó không
phải là đồng tiền bẩn thỉu - như tấm séc tớ nhận từ cái công ty Bột Nở Đáng
Tin Cậy khủng khiếp đấy. Tớ tiêu nó vào khoản quần áo cần thiết và ghét
cay ghét đắng mỗi khi phải mặc chúng.”

“Cứ nghĩ đến chuyện có một tác gia thực thụ đang sống ở Nhà Patty,”

Priscilla kêu lên.

“Đó là một trách nhiệm rất lớn đấy,” dì Jamesina long trọng nói.

“Quả thật là vậy,” Pris đồng ý với giọng trang trọng chẳng kém. “Tác gia

là những tay khó chơi. Chúng ta chẳng biết được khi nào họ phát khùng lên
và như thế nào. Anne có thể sẽ dùng chúng ta làm hình mẫu đấy.”

“Ý ta muốn nói là việc viết lách cho báo chí vốn là một trách nhiệm rất

lớn,” dì Jamesina nghiêm túc giải thích, “và ta hy vọng Anne nhận ra điều
đó. Con gái ta vẫn hay viết lách trước khi đi nước ngoài, nhưng giờ thì nó
đã tập trung vào những việc cao quý hơn. Nó bảo phương châm của nó là
‘không bao giờ viết những gì khiến ta mất mặt khi được đọc lên ở tang lễ
của chính mình.’ Tốt nhất cháu hãy luôn nhớ đến phương châm đó, Anne ạ,
nếu cháu chọn con đường văn chương. Tuy nhiên, cũng phải nói thêm là,”
dì Jamesina có chút bối rối tiếp, “Elizabeth luôn luôn phá lên cười mỗi khi
nói câu đó. Lúc nào nó cũng cười cợt khiến ta chẳng hiểu vì sao nó có thể đi
đến quyết định trở thành nhà truyền giáo. Ta tạ ơn Chúa vì nó lựa chọn như
vậy - ta từng cầu nguyện để nó có thể làm được như thế - nhưng... ta ước gì
nó cứ ở nhà thôi.”

Sau đó dì Jamesina tự hỏi vì sao mấy cô gái phù phiếm này lại phá lên

cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.