ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 284

“Tớ nghĩ,” Phil nói, “rằng một căn phòng nơi ta mơ mộng, buồn đau, vui

sướng, và tận hưởng cuộc sống sẽ trở nên gắn bó không rời với chủ nhân
của nó, và dần sẽ có được một cá tính riêng. Tớ chắc rằng nếu tớ trở lại gian
phòng này vào năm mươi năm nữa, nó sẽ nói ‘Anne, Anne’ với tớ. Cưng ơi,
chúng ta đã sống một cuộc đời tuyệt vời ở đây! Trò chuyện, cười đùa và
những buổi liên hoan thân thiết biết bao! Ôi trời đất ơi! Tớ sẽ lập gia đình
với Jo vào tháng Sáu và tớ biết mình sẽ hạnh phúc đến điên cuồng. Nhưng
ngay bây giờ tớ cảm thấy như mình chỉ mong muốn cuộc sống đáng yêu ở
Redmond kéo dài mãi mãi.”

“Chính tớ bây giờ cũng rất trái ngang và chỉ ước gì đó là sự thật,” Anne

thừa nhận. “Dẫu bao niềm vui sâu đậm sẽ đến với chúng ta về sau, chúng ta
sẽ không bao giờ có lại được cuộc sống đầy thú vị và vô tư lự như từng có ở
nơi này. Nó đã chấm dứt mãi mãi rồi, Phil ạ.”

“Thế cậu sẽ làm gì với Mốc?” Phil hỏi khi chú mèo đặc biệt ấy đủng đỉnh

bước vào phòng.

“Ta sẽ đưa nó về nhà với ta, Joseph và mèo Sarah,” dì Jamesina tuyên bố,

bước vào sau lưng Mốc. “Thật đáng ghét nếu phải tách rời lũ mèo bây giờ
khi chúng đã học được cách sống với nhau. Đó là một bài học khó khăn cho
cả mèo lẫn con người.”

“Tớ rất buồn khi phải xa Mốc,” Anne tiếc nuối, “nhưng đưa nó về Chái

Nhà Xanh thì chẳng ổn chút nào. Marilla ghét mèo, và Davy sẽ trêu nó đến
chết. Bên cạnh đó, tớ không nghĩ rằng mình sẽ ở nhà được lâu. Tớ đã được
mời làm hiệu trưởng trường trung học Summerside.” “Thế cậu đồng ý
chứ?” Phil hỏi.

“Tớ... tớ chưa quyết định được nữa,” Anne trả lời với vẻ mặt ửng hồng

bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.