ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 301

Anne nhẹ nhàng gỡ tay bà Lynde ra, thẫn thờ đi băng qua gian bếp, xuyên

qua hành lang, lên cầu thang vào phòng mình. Bên cửa sổ, cô quỳ xuống,
nhìn chăm chăm ra ngoài nhưng chẳng thấy được gì. Trời tối om. Mưa xối
xả xuống cánh đồng sũng nước. Rừng Ma Ám lồng lộng tiếng rên rỉ của
những thân cây vặn vẹo trong cơn bão, bầu không khí hổn hển với tiếng
sóng dữ ầm ầm ngoài bãi biển đằng xa. Và Gilbert đang hấp hối!

Đời ai cũng có một chương sách Khải huyền, như chương cuối trong

Kinh Thánh. Lời mặc khải đến với Anne vào cái đêm chua chát ấy, khi cô
khắc khoải thức chờ đợi suốt thời gian bão táp và bóng tối. Cô yêu Gilbert -
vẫn luôn yêu anh từ trước đến giờ! Giờ cô đã biết điều đó. Cô biết rằng
mình chẳng thể vứt bỏ anh khỏi đời mà không phải quằn quại đau đớn,
cũng như cô chẳng thể cắt bỏ bàn tay phải của mình vậy. Và cô nhận ra điều
này quá muộn - quá muộn thậm chí không có cả niềm an ủi cay đắng khi
được ở cạnh anh cho đến giây phút cuối cùng. Nếu cô không mù quáng như
vậy - không ngu ngốc như vậy - cô đã có quyền được ở bên cạnh anh bây
giờ rồi. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết chuyện cô yêu anh - anh sẽ rời
khỏi cuộc đời này, nghĩ rằng cô chẳng hề quan tâm đến mình. Ôi, những
năm tháng đen tối trống vắng dài dằng dặc trước mặt! Cô không thể trải qua
chúng được - cô không thể! Cô sụm người bên cửa sổ, và ước ao, lần đầu
tiên trong quãng đời trẻ trung vô tư lự, rằng mình có thể cũng chết đi theo
anh. Nếu Gilbert bỏ cô mà đi, không có lời nào, dấu hiệu nào hay lời nhắn
nào, cô không thể sống tiếp được. Chẳng thứ gì đáng giá khi không có anh.
Cô thuộc về anh và anh thuộc về cô. Trong giây phút đau đớn đến cực điểm,
cô không nghi ngờ gì về điều đó. Anh không yêu Christine Stuart - chưa
bao giờ yêu Christine Stuart. Ôi, cô thật ngốc nghếch khi không nhận ra bản
chất mối dây liên hệ giữa cô và Gilbert - khi nghĩ rằng cảm giác thú vị được
tâng bốc khi ở với Roy Gardner là tình yêu. Và bây giờ cô phải trả giá cho
sự ngu ngốc của mình như trả giá cho một tội ác.

Bà Lynde và bà Marilla rón rén đến bên cửa phòng cô trước khi đi ngủ,

thầm lặng lắc đầu nhìn nhau, rồi rời đi. Cơn bão hoành hành suốt đêm,
nhưng khi bình minh đến nó cũng kịp chấm dứt. Anne thấy một luồng sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.