Cuộc chiến đấu đã thất bại. Thành phố và cung điện đã rơi vào tay kẻ thù.
Chàng bị trói và dẫn đến trước mặt Govinda, hắn chào chàng một cách
khinh bỉ và cho đưa chàng đến một phòng khác trong cung, đó là thư viện
của chàng. Ở đây, đang ngồi thẳng đuột với gương mặt lạnh như đá, là
Pravati vợ chàng. Quân lính võ trang canh gác sau lưng nàng. Nằm vắt trên
gối nàng là con trai của họ, như một cành hoa gãy; con chàng với thân thể
mảnh mai nằm bất động, mặt xám ngắt, y phục đẫm máu. Người đàn bà
không quay lại khi chàng được dẫn vào. Nàng không thấy chàng, đôi mắt đã
hết thần sắc nhìn chòng chọc vào thi thể nhỏ bé của Ravana. Nhưng Dasa
thấy nàng dường như khác lạ, biến đổi hẳn. Một lát sau chàng mới nhận ra
rằng tóc nàng, mới mấy hôm trước còn đen láy, mà hôm nay đã lốm đốm
hoa râm. Nàng có vẻ như đã ngồi đấy từ lâu, câm lặng với thi thể đứa bé
trên gối.
“Ravana!”. Chàng kêu lên. “Ravana, con ơi!”. Chàng quỳ gối xuống. Mặt
chàng áp xuống đầu đứa bé đã chết. Chàng quỳ xuống trong tư thế cầu
nguyện trước người đàn bà câm lặng và đứa con đã chết, chàng khóc cho cả
hai. Chàng ngửi thấy mùi máu me và tử khí hoà lẫn với mùi nước hoa trên
tóc con chàng. Trong nỗi lặng câm, Pravati nhìn chòng chọc vào hai cha
con.
Có ai lắc vai chàng. Ấy là một viên quan của Govinda đến bảo chàng
đứng lên. Những người lính dẫn chàng ra ngoài. Chàng đã không nói một
lời với Pravati, nàng cũng không nói gì với chàng. Hai tay bị trói, chàng
được đặt lên xe đưa đến một khu trại trong lãnh thổ của Govinda. Ở đấy
người ta nới lỏng dây trói cho chàng. Một người lính đem lại một gàu nước
đặt trên nền đá. Cửa đã đóng và khoá lại. Chàng bị nhốt lại một mình. Một
vết thương trên vai chàng đau nhức như lửa đốt. Chàng sờ soạng tìm gàu
nước, thấm ướt tay và mặt. Chàng muốn uống nhưng lại thôi, vì chàng nghĩ
như thế này sẽ chết nhanh hơn. Còn bao lâu nữa, hỡi trời, còn bao lâu nữa.
Chàng ao ước được chết như cổ họng khát cháy của chàng mong uống
nước. Chỉ có chết mới làm lắng xuống nỗi đau khổ hành hạ tâm can chàng.