ẢO VỌNG - Trang 103

“Vào đi.”
Ông vào và thấy bà nằm dài trên chiếc ghế nệm, quấn mình trong một tấm

đắp bằng lụa.

Ông lại hỏi, trong lúc nhìn bà:
“Em không ngủ được sao?”
Tóc bà vẫn vàng óng như hồi còn trẻ, và thả dài từng lọn xuống vai. Mặt

bà không tô son điểm phấn, tái xanh, đóng khung giữa những lọn tóc. Ông
thấy bà có vẻ mệt.

“Em chỉ nghĩ đến Vera!” bà nói.
“Sao lại Vera?” ông hỏi, ngớ ngẩn.
“Nó có tin những gì Jessica đã nói không?”
Ông ngồi ghé xuống mé cái ghế dài và hỏi:
“Chúng ta biết làm gì được, em yêu?”
“Em đang suy nghĩ về những điều đó.”
Ông những muốn trở về phòng ngủ lại. Ông nhớ đến các giấy tờ ngày mai

sẽ chất đống trên bàn viết. Ông đã quen đẩy lùi những ám ảnh nào đó trong
khi chờ suy nghĩ chín chắn hơn. Nhưng bà Elinor đeo đuổi không ngừng ý
nghĩ của mình, rồi khi bà đã nắm được đáp số, thì bà bám vào đó, quên mất
chuyện kiếm tìm.

“Em đâm sợ những gì Vera suy nghĩ,” bà nói với vẻ dịu dàng.
Những lời nói bình tĩnh dường ấy, tuyệt đối dường ấy, qua giọng nói dịu

dàng nhỏ nhẹ dường ấy của bà đã đập mạnh vào tâm hồn ông.

“Như thế, em không bao giờ quên sao? Tất cả những năm tháng ấy không

nghĩa lý gì với em sao? Anh đã chưa chứng minh đủ lòng trung thành của
anh sao?”

“Chắc chắn là những năm dài có giá trị, chắc anh đã chứng minh đủ cho

em rồi”

“Bà nhìn ông như vuốt ve như mơn trớn, giọng nói thật thiết tha, bà lại

thêm,” Nhưng Vera nó sẽ biết không?

Ông đã hiểu vợ ông đang suy nghĩ gì, và những ý nghĩ của bà về ông thật

đen tối. Vera đang ở đúng vào thời điểm mà hai mươi lăm năm trước ông bà
đã trải qua. Hỡi ơi, đêm nay là đêm hợp cẩn của Edwin, con trai của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.