ẢO VỌNG - Trang 105

“Không.”
“Có mà! “
Ông đã năn nỉ, van xin, và cố nén lại, và cố tìm hiểu, sau cùng lôi ra được

sự thật. Elinor bảo, nàng không thể nào quên được. lần ái ân này không phải
là lần đầu tiên của ông, mà ông đã từng có trước đó với một người đàn bà
khác rồi.

Tại sao ông kể lại việc đó làm chi? Giá như ông không chân thành đến

thế, ông đã âm thầm bỏ qua cuộc mạo hiểm bất ngờ này, thì nó chẳng có
nghĩa lý gì hết, chỉ là trò đùa quá lố của bọn sinh viên. Ông đã bị lôi kéo vào
vì phải đợi chờ quá lâu không chịu nổi. Ông đã không cưỡng nỗi hành động
này, nó đã làm cho ông cảm thấy ghê tởm ngay trong giây phút đó, khó nỗi
nhắc lại mà còn muốn quên đi. Ông đã thuật lại tất cả sự việc cho vợ ông
nghe vào buổi chiều ngày hôn lễ. Lúc ấy xem chừng vợ ông đã thông cảm.
Nhưng bây giờ, qua bao nhiêu năm, ông nhận thấy bà đã không thông cảm
mà chắc chắn mãi mãi bà sẽ không thông cảm cho ông. Thật là một sự phạm
thánh, khi cả dám xen vào cái giờ phút huyền diệu của mối tình đầu, giờ
phút thiêng liêng thần thánh, để nói ra một sự điên rồ mà ông đã tưởng một
cách ấu trĩ là phải thú thật.

“Trời ơi!” ông kêu lên “Thà anh đừng bao giờ thuật lại chuyện ấy cho

em!”

“Có thật anh ân hận vì đã nói điều ấy với em không?”
“Tại vì em không bao giờ quên nó.”
“Tất cả những gì xảy ra đến giữa anh và em, em chẳng quên một điều nào

cả.”

Ông lại kêu lên:
“Chẳng những em đã ghi nhớ tất cả, mà em còn chuyển lại những kỷ niệm

đau buồn ấy sang cho con trai em và người vợ trẻ trung của nó…”

Ông đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng. Cái dây thắt lưng áo choàng ông

chưa tháo được gút, lại làm ông vướng víu. Ông dừng lại trước đèn, tìm cách
để gỡ.

Bà đứng lên, bằng những ngón tay lanh lẹ, bà tháo gút dây và thắt lại cho

ông. Xong, bà trở lại nằm dài trên chiếc ghế nệm, kéo tấm phủ giường lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.