ẢO VỌNG - Trang 107

Nét nhìn u buồn và cay đắng của ông làm cho bà đâm sợ. Sự thất vọng

của ông đã cuốn hút bà. Bà đứng dậy và đến gieo mình vào cánh tay ông.
Ông ôm siết bà vào lòng, và đặt má lên đầu bà trong hào quang dịu dàng của
mái tóc bà. Không một lời, không một tiếng, chừng đó ít ra cũng đủ cho đêm
nay, ít ra cũng đủ cho họ trong thế hệ này. Bọn trẻ tự giáo dục chúng theo
cách của chúng, vì không có ai điều khiển nổi chúng. Tình yêu cũng phải
được học tập lại bởi mỗi con tim, hoàn toàn mới và kín đáo.

***

“Tôi muốn đi thăm Jessica và cháu bé,” Madge nói trong khi ăn sáng.
Cô ta ngồi giữa lũ con, như một hình tượng Đức Mẹ, rất hãnh diện có

chồng ngồi bên cạnh. Bà Elinor xuống trễ, điều ít khi xảy ra, ông William
nhận thấy điều đó với lòng biết ơn, khi ông bước vào phòng ăn đúng tám giờ
rưỡi. Ông không dám mở cửa phòng bà Elinor, nhưng từ bên ngoài ông
không nghe có tiếng động nào cả. Mặt trời rực sáng sau một cơn mưa rào
trước rạng đông. Một tiếng sét nhỏ đã đi trước. Herbert đang bận phết bơ lên
bánh mì lát để nướng cho trẻ con, và Madge đã nói ý nàng với anh khi ông
William đến.

“Chào tất cả,” ông William nói.
Ông ngồi xuống và nhận những cái hôn của lũ cháu nội. Được mẹ chúng

giáo dục, ông tin chắc không bao giờ chúng quên ôm hôn ông nội buổi sáng,
buổi chiều, và cả vào những lúc khác nữa. Madge là một người vợ và một
người mẹ thích bộc lộ tình cảm, vì tin chắc đời sống gia đình được củng cố
nhờ những chiếc hôn và những cách tỏ tình thắm thiết.

Ông William không thể không chiêm ngưỡng bức tranh nàng dâu lớn của

ông trước mắt: một người mẹ tươi trẻ. Nhưng ông ngó lơ đi khi con trai ông
cầm bàn tay nhỏ nhắn mủm mĩm của Madge, vợ anh, đưa lên áp má.
Winsten rất yêu vợ, nhưng cử chỉ ấy đã làm cha anh khó chịu, mặc dù ông
vui sướng về hạnh phúc của con. Madge và anh hân hoan nhìn lũ con ôm
hôn ông nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.