ẢO VỌNG - Trang 111

trại sáng hôm đó. Tất cả mọi sự đều đảo ngược. Họ gọi nhiều lần mà không
ai trả lời, lại nghe có tiếng trẻ con khóc, khiến Madge không chịu nổi. Nàng
mở cửa vào, thì thấy cửa không khóa. Madge nói cách cương quyết:
“Winsten, anh ở đó với con. Em lên coi thử.”

Ông William ngắt lời hỏi:
“Thế con chó? Con chó đâu?”
“Lúc bấy giờ chúng con không thấy nó.”
Madge leo lên cái thang dốc đứng một cách khó nhọc. Nàng hướng về cửa

có tiếng trẻ con khóc. Nàng nghe Jessica vừa khóc vừa rên rỉ. Madge tìm
cách mở cửa, nhưng cửa khóa. Nàng lay mạnh cái nắm cửa và kêu:

“Jessica, mở cửa cho tôi vào, tôi là Madge Asher đây. Chúng tôi đến thăm

cô đây.”

Madge nghe tiếng chó sủa và tru rất lớn. Nàng gọi lại lần nữa:
“Jessica!”
“Tôi không để chị vào được. Tôi không giữ nổi con chó” Tiếng cô ta đứt

quãng vì đang khóc.

Con chó xem ra khá dữ, nên Madge do dự. Nàng xuống thang ra sân, nơi

chồng con đang đợi, và thuật lại mọi chuyện.

“Em vào trong xe với con. Anh đi xem thử,” Winsten nói.
Madge vâng lời vì nàng sợ thật. Tại sao Jessica lại tự nhốt mình trên đó

với đứa bé và con chó? Hay là Herbert đã giam giữ họ như thế. Nàng lên xe
với hai con. Winsten tìm được một cây gậy to trong sân.

“Hãy cẩn thận, anh.” Nàng nói qua cửa sổ xe.
“Anh đâu có sợ chó!” chàng trả lời.
Winsten leo lên thang, rung chốt cửa và kêu lên:
“Jessica, tôi là Winsten Asher đây. Có cái gì trong đó vậy?”
Tiếng than khóc của Jessica nín bặt. Winsten nghĩ là cô ta đã bồng con

lên, có thế là cô đang cho con bú, vì nó cũng hết khóc ngay. Chỉ còn tiếng
con chó sủa ồm ồm một cách dữ dằn.

“Mở cửa ra,” Winsten nói.
“Đợi chút, anh Winsten. Tôi phải cột con chó lại đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.