ẢO VỌNG - Trang 113

Jessica ngó đứa bé lộ vẻ thù hằn. Đứa bé đang bú, và Winsten cảm thấy

lần đầu tiên thoáng qua một nỗi nghi ngờ khi Jessica, gương mặt trong trắng,
hai mắt nhắm nghiền, môi hơi trễ xuống, hỏi một cách kỳ lạ, ngỡ ngàng và
xa vắng:

“Làm sao đứa bé này lại sinh ra được nhỉ, tôi chẳng bao giờ hiểu….”
Madge cảm động:
“Ôi, em Jessica yêu dấu, không nên nói như vậy. Khi đàn ông và đàn bà

yêu nhau, thì có con cái là chuyện dĩ nhiên.”

Jessica ngước nhìn Madge đang đứng, tựa như một nữ thần sung mãn.
“Ồ, nhưng em có yêu Herbert đâu!” Cô ta nói, giọng lạnh lùng và dứt

khoát.

Madge quay sang Winsten nói:
“Anh yêu, xuống với các con đi. Em không sao đâu. Em cần nói chuyện

với Jessica.”

Winsten miễn cưỡng đi xuống. Madge ở lại, và trên đường về đã thuật lại

đầy đủ cho chồng nghe.

“Không thương chồng là điều xấu lắm, Jessica” Madge nói.
“Ôi, em cũng biết thế. Em ráng được chừng nào hay chừng ấy.”
“Em không bao giờ yêu Herbert sao?” Madge kéo một cái ghế nhỏ, ngồi

xuống, bồng đứa bé trên tay. Đứa bé khốn khổ! Nàng thầm nói trong lòng,
nó lại giống Herbert và rất xấu xí.

Jessica kéo áo dài che lại ngực, hất đầu ra sau, nhắm mắt lại lẩm bẩm:
“Tất cả cái đó thật… ghê tởm!”
“Cái gì vậy?” Madge hỏi.
“Em ở một mình với Herbert, đêm này qua đêm khác, trong cái phòng này

mà em không yêu anh ta!”

Madge nghe chướng tai, bèn hỏi:
“Thế tại sao em lại lấy anh ta?”
“Tại vì ông William nói vào.”
“Cha chồng của chị hả?”
Jessica cúi đầu, những giọt nước mắt từ hai hàng mi lăn xuống trên đôi

má xanh xao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.