ẢO VỌNG - Trang 115

và buồn bực đến nỗi Madge cảm thấy xót thương cho cái dáng vẻ ngơ ngác
của cô ta.”

“Khổ thân cho Jessica, sống ở đó ghê tởm biết chừng nào!”
Hai mắt của Jessica đầy lệ. Cô thì thào:
“Em không thể nào quên được.”
Madge chỉ biết khẽ gật đầu, nói chẳng nên lời. Nàng đi xuống, khép cửa

lại và leo lên xe…

“Thưa ba, con nghĩ tốt hơn hết là kể lại tất cả những gì đã xảy ra.”
Anh đã chọn con đường dài nhất để đủ thì giờ nói chuyện với cha anh.

Anh ngó chằm chằm con đường nhuốm ánh chiều tà, anh cũng chẳng quay
đầu để liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người cha.

Ông William đã cắt đứt câu chuyện bằng những tiếng than khinh bỉ và

chán ghét. Bây giờ thì ông ngồi im lặng, giận dữ.

“Đủ rồi,” ông nói, rít lên qua kẽ răng “Jessica điên rồi, không còn nghi

ngờ gì nữa. Tư tưởng… ngay cả tư tưởng…”

Ông nuốt nước bọt, ho và cảm thấy ngộp thở. Winsten cho xe chạy chậm

lại, đưa tay vỗ vỗ vào lưng ông và nói:

“Ba đừng để tâm quá…”
“Ba biết con không tin những điều hoang tưởng như vậy,” ông William

nói, giọng còn khàn và chưa lấy lại được hơi thở “Nhưng ba không chắc
Madge đã nghĩ gì. Thật là quỷ quái, đàn bà dễ tin những điều tệ lâu hơn nơi
bọn đàn ông, khi nói đến chuyện nam nữ. Chính mẹ con, - ông lại ho gàn
muốn đứt hơi.”

“Cái gì thế này? Cái gì thế này?” Winsten dừng xe lại bên lề đường.
“Ba bị ngộp thở vì sặc nước bọt” Ông William thở dốc, hai má đỏ bừng.
Winsten chờ, và vỗ nhẹ lên lưng cha anh cho đến khi ông trở lại bình

thường.

“Thật quá sức tưởng tượng!” ông William vừa nói vừa chăm mắt “Tấn

tuồng gì lạ thật! Ba chả nhớ một câu chuyện như thế đã xảy đến trong đời
ba. Nhưng cũng chưa bao giờ ba nổi giận như thế này. Madge có tin không
con?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.