ẢO VỌNG - Trang 117

“Cảm ơn ông,” Herbert nói, giọng như rên rỉ.
“Ở đó,” ông tiếp tục nói cách nghiêm nghị, “Jessica đã thuật lại những

chuyện hoàn toàn dối trá cho con dâu tôi nghe, liên quan đến những chuyện
đã xảy ra nơi nhà tôi…”

Herbert nghiêng đầu và cái mặt bự của anh ta khẽ giật giật.
“Có thể tôi sẽ nhờ đến luật pháp và truy tố cô ta về tội đã làm ô danh tôi”

ông William nói tiếp “Nhưng tôi nghĩ là Jessica bị bệnh tâm thần. Tôi yêu
cầu anh đưa cô ấy đi khám bệnh ngay.”

Herbert đổi sắc mặt, nước mắt trào ra, cái miệng bé tí run run giữa hai má

bành bạnh, cái cằm láng bóng. Anh ta khóc rống lên:

“Đầu đuôi cũng tại vì con chó đen cả, thưa ông.”
“Con chó!”
“Thưa ông, phải. Con chó không để con đến gần cô ấy. Như thế qua nhiều

tuần, nhiều tháng, ngày cũng như đêm, con chó chia rẽ chúng con.”

“Anh muốn nói là cô ấy giữ con chó ở với cô ta cả lúc anh có mặt ở đó?”

Ông William hỏi, rụng rời.

“Cô ấy giữ con chó là tại vì con” anh ta nói ú ớ “Cô ta chẳng sợ người

đàn ông nào khác, ngoài con.”

“Anh đã làm gì cô ta?”
Herbert rút khăn tay lau mặt, nói:
“Thưa ông, chẳng làm gì khác. Con chỉ muốn thực hành quyền lợi của

con.”

Anh ta lại xếp chiếc khăn tay bỏ vào túi. Rồi anh quay cái mặt bóng nhẫy

mồ hôi về phía ông William. Ông bảo:

“Anh ngồi xuống đi. “
Herbert ngồi xuống góc một cái ghế gỗ nặng nề và tiếp tục nhìn ông chủ

bằng đôi mắt đáng thương mà vẫn cố chấp.

“Anh nói rõ hơn đi,” ông bảo.
Herbert hắng giọng, nghiêng mình về phía trước, nói:
“Chuyện đàn ông với nhau, thưa ông.”
Ông William ngó ngay vào gương mặt trắng bệch và bóng nhẫy của

Herbert. Ông thấy hiện ra trước, mắt mình một màn kịch cũng cổ xưa như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.