ẢO VỌNG - Trang 119

toanh, tủ lạnh, lò điện và sau cùng là tấm thảm trải nền nhà và cả thảm lót
cầu thang.

“Đổi lại, con được những gì? Những quyền lợi của con thôi.”
Ông William cảm thấy sự từ tốn bỗng dưng rời bỏ ông. Ông thấy trước

mặt mình một người đàn ông chỉ nghĩ đến người đàn bà mà hắn quyết định
chiếm hữu.

“Và quyền lợi của con, con quyết chiếm lấy” Herbert nói sỗ sàng.
“Anh định làm cách nào để đạt được điều ấy? -Ông William xẵng giọng

hỏi.”

Thật là mất công giải thích cho cái tên đực rựa này biết rằng, thế thường,

nếu không hiến dâng thì không nhận lãnh. Những chuyện tế nhị trong việc ái
ân làm gì hắn ta hiểu được. Những bài học thâm thúy mà chính bản thân ông
thụ huấn, lại quá khỏi tầm cỡ của hắn ta, hắn ta cũng chẳng thấy được sự cần
thiết. Có thể sự cần thiết ấy hắn ta cầm bằng không có nữa. Chiếm đoạt, là
đủ cho hắn, tên đàn ông có cái thân xác to tướng này. Nhưng Jessica bản
chất lại khác, và ông William cảm thấy động lòng trắc ẩn. Ông bỗng đâm ra
thương hại cho Jessica và thoáng thấy thân phận đàn bà có ý nghĩa như thế
nào?

“Con sẽ dành phần thắng cho quyền lợi của con” Herbert nói, cái miệng

bé tí của anh ta mím lại “Trước nhất là trục xuất con chó đó đi.”

Ông William thở ra. Ông nói:
“Tại sao anh không giải quyết cách êm thấm, đừng để cho Jessica nghi

ngờ anh. Nói với Peter bắt con chó lại. Nói với Peter là con chó quá dữ,
không nên để gần đứa bé, và anh sẽ rất biết ơn nếu Peter đến bắt nó đi. Như
thế Jessica sẽ ít hận anh hơn.”

Herbert nhìn ông William sửng sốt:
“Thưa ông, đó là một ý kiến hay. Con nghĩ, phải là một luật sư mới biết

phải hành động như thế nào.” Anh ta do dự, rồi nói tiếp, “Con muốn làm
việc ấy ngay tức khắc, nội chiều nay.”

“Sao lại không, hãy đi tìm Peter đi. Có lẽ ngày mai anh ta sẽ về.”
Herbert đứng lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.