ẢO VỌNG - Trang 120

“Thưa ông, con cảm ơn ông. Có lẽ để cho bà Bertha rửa chén đĩa xong

đã.”

“Anh đi ngay đi.”
Ông William không thích thấy Herbert hầu bàn chiều hôm đó, nên ông nói

tiếp:

“Sớm mai này Madge thấy vợ anh không ổn. Anh về gặp cô ấy đi. Tôi sẽ

bảo Susan. Hai đứa nó đi cùng anh, cột con chó trên xe, và ghé đâu đó trên
đường về mà ăn tối.”

“Cảm ơn ông chủ.”
Ông William chờ cho Herbert đi ra, rồi ông ra sân hiên, nơi Elinor và

Susan đang pha cocktail. Peter thì đang cuốn tròn trong cái ghế bành đẹp
nhất. Susan nổi giọng đùa cợt, bảo vị hôn phu của cô:

“Dậy đi nào, ông tướng lười. Anh không thấy ba vào à?”
Peter mỉm cười đứng lên, nói:
“Con không biết đây là ghế của ba.”
Ông William nói:
“Chẳng có gì đặc biệt đâu.”
Rồi ông đứng lại hôn lên má bà, và ngồi xuống một ghế khác. Bà Elinor

nói:

“Em nghe anh nói chuyện với Herbert trong thư phòng, nên em không

vào.”

“Jessica không ổn, nên anh ta phải trở về nhà ngay. Susan, có một yêu cầu

lý thú phải làm. Cha đồng ý với Herbert, vì những lý do cha sẽ cho biết sau.
Anh ta muốn Peter bắt lại con chó mực ngay tức khắc. “

Hai mắt của Susan mở to:
“Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ” Ông William nói chắc nịch.
Ông liếc nhìn bà để biết bà có ý kiến gì về chuyện này không. Ông chẳng

thấy gì khác thường. Nắng chiều chiếu lên mái tóc rực rỡ và gương mặt bình
thản của bà. Madge có thể là người biết trọng danh dự, cô ta chỉ tâm sự với
chồng, và ông tin cậy vào con trai ông. Càng sớm càng tốt, ông sẽ cho bà
Elinor biết câu chuyện hoang tưởng khốn nạn này, khi con chó đã được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.