ẢO VỌNG - Trang 124

Ông la lên:
“Elinor, em có điên cái đầu không?”
Bà hất dải tóc đã thắt qua vai, nhìn ông bằng nét nhìn rạng rỡ và thẹn

thùng. Bà dịu dàng nói:

“Em thấy khỏe khoắn lạ thường. Em tưởng đã nhiều năm em muốn nói

với anh về điều đó. Nay em đã nói rồi.” Bà chắp tay lên ngực “Cảm ơn anh,
William, vì đã tạo cho em cơ hội để nói ra sự thật.”

Bà thở ra một hơi thật dài. Không phải thở ra vì buồn chán, nhưng là một

cái thở dài được giải thoát, được cởi bỏ một gánh nặng, và ông nhìn bà sửng
sốt.

“Tại sao đã bao nhiêu năm nay em muốn nói mà không nói cho anh hay?”
Bà trả lời một cách khác lạ:
“Bấy giờ em không dám. Em sợ ảnh hưởng nơi anh.”
“Bây giờ phải chăng là em đã hết sợ anh rồi?” Ông nói với một nỗi buồn

nào đó.

Bà lắc đầu và các lọn tóc bung ra, xõa xuống hai bên mặt bà. Bà nói:
“Không. Có lẽ vì con cái chúng ta đã lớn khôn cả rồi. Em không thấy có

lý do nào khác.”

“Anh không hiểu nổi em,” Ông nói “Anh đã yêu em và lâu nay chỉ yêu

một mình em, mặc dù thế, anh vẫn không hiểu được em.”

Bà đứng dậy, đến bên ông, ôm choàng lấy ông, kéo đầu ông áp vào bộ

ngực có mùi thơm dịu ngọt của bà.

“Điều ấy luôn luôn thật tuyệt vời, thật kỳ diệu biết bao,” bà khẽ nói, “và

điều kỳ diệu hơn hết là nó vẫn còn hiện hữu, là bây giờ chỉ còn anh với em.
Chúa đã sắp xếp mọi sự, khi người trao những nỗi lo lắng về trẻ thơ cho
những người vợ trẻ.”

Ông rúc mặt vào bộ ngực của bà, ông cũng thì thào và tha thứ cho bà tất

cả. Ông nói:

“Ôi, Elinor, anh sẽ chẳng bao giờ có đủ thì giờ để sống với em. “
“Tất cả thì giờ còn lại,” bà vui vẻ nói. Bà cúi xuống hôn lên môi ông, hôn

một cái thật mạnh, đánh chụt.

“Em đi ngủ đi, và đừng thức khuya.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.