ẢO VỌNG - Trang 127

mắt nhắm nghiền, lưng tựa vào cánh cửa, rên rỉ. Susan nhảy đến chụp hai
chân sau của con vật, kéo giựt ra sau làm nó ngã xuống đất. Peter kêu lên:

“Cô này gan dạ thật, em nắm chân nó cho chắc, để anh bóp cổ nó.”
Trong thư viện, Susan ngó thẳng vào mắt cha và nói thêm:
“Con giữ chân, còn Peter xiết cổ cho đến khi nó tắt thở. Con có nghe

Jessica la lên: “Giết chúng đi! Giết hết chúng đi”. Con giận quá, đã hét lên:
“Jessica, câm miệng lại…”. Người ta có thể cho đó là một căn phòng chứa
một lũ điên. Herbert khóc to lên, còn Jessica thì cứ lặp đi lặp lại “Giết chúng
đi! Giết chúng đi!” Cô ta ngồi trên giường, mình mặc áo ngủ bằng lụa, ngoài
choàng một cái áo khoác nhỏ duyên dáng, vải phủ giường màu hồng. Chỉ có
con bé là đang ngủ.”

“Các con làm gì khi con chó đã chết?” Ông William hỏi mà miệng khô

khốc. Ông hớp thêm một ngụm whisky nữa.

Susan kể tiếp:
“Peter kéo con chó xuống thang, chúng con đẩy nó vào thùng xe và trở

về.”

“Trời!” Peter nói, giọng nặng nhọc “Không bao giờ con tin là con có thể

giết chết một con chó. Con luôn thương con chó đó, lẽ ra con không nên
đem nó về đây, mà để nó ở nhà con, cũng là nhà của nó. Theo cái kiểu chiều
nay thì nó có thể ăn tươi nuốt sống Herbert. May phước cho anh ta, chúng
con đã có mặt.”

“Em nghĩ là anh đã cứu sống anh ta, nếu anh ta đáng cứu… Nhưng em

nghi điều đó. Em khinh người đàn ông hay khóc… Em thì chẳng khóc bao
giờ.”

“Chúng ta đi ngủ thôi. Ba chịu hết nổi rồi,” ông William nói.

***

Sáng sớm hôm sau bà Elinor đặt bàn tay mát rượi của bà lên trán chồng,

ông thức dậy. Bà vui vẻ nói:

“Dậy đi thôi, ông nội.”
Ông tỉnh hẳn, ngồi dậy và hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.