ẢO VỌNG - Trang 129

Bà ta khóc nức nở, mặt đỏ gay.
“Cái gì vậy?” Ông William gắt lên.
“Thưa ông, Herbert đang ở đầu dây. Jessica đã hóa… thật khủng khiếp!

Ông William cầm lấy ống nghe ở bàn viết, và nghe bên kia đầu dây, những
tiếng kỳ lạ.”

“Herbert!” Ông quát lên.
“Ôi, thưa ông Asher,” Herbert rên rỉ, “Con xin ông, ông có thể đến đây

ngay không?”

“Làm sao được!” Ông William nói cách cương quyết “Trước tiên, phải

cho tôi biết là cái gì thế đã.”

“Của Jessica, thưa ông. Ông không nghe tiếng cô ta sao?”
“Tôi nghe tiếng chó sủa,” ông William đáp.
“Cô ta đấy!” Herbert lại la lên “Cô ta bò bốn chân dưới đất, và bò vòng

vòng trong phòng. Cô ta bắt chước con chó và hoàn toàn điên rồi. Con
chẳng biết làm gì bây giờ. Con bé đói mà con chẳng biết làm cách nào để cô
ấy cho nó bú được. Cô ấy còn tìm cách để táp đứa bé. Con không thể ngăn
được cô bò vòng quanh và sủa như chó.”

“Ôi, lạy Chúa!” Ông William kêu lên “Để tôi gọi xe cứu thương. Lạy

Chúa… Anh hãy trông chừng Jessica nhé, Herbert!”

Nhưng khi đã gọi bác sĩ, đã giải thích ca bệnh và xe cứu thương đã đến,

ông cảm thấy là chính ông phải đi. Đường ở thôn quê quá xấu, muốn đi mau
ông phải ngồi bên tài xế để giục. Một cô y tá, một sinh viên y khoa đã ngồi
trong xe, đem theo áo để bắt người điên và một cái băng ca.

Họ ra đi im lặng, trong buổi sáng mùa hè đẹp trời, ánh nắng từ trời cao

lặng lẽ chiếu xuống mặt đất đầy biến động.

“Có con chó chết nằm kia kìa, sau mấy cây soan!” Người tài xế phát hiện.
“Sáng nay phải chôn nó!” ông William trả lời cách lơ đễnh. Ông thật khó

mà nhắc lại những sự việc đã xảy ra. Ông cảm thấy rã rời, không còn gắng
gượng nổi hơn nữa, nếu có nói thì họ cũng không thể nào hiểu được.

Người tài xế nói với vẻ thông cảm:
“Nhà ở gần đường lớn mà nuôi chó trong nhà thì thật là bất tiện.”
“Đúng thế.” Ông William nói, quá mệt để nói thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.