ẢO VỌNG - Trang 130

“Phải là xe tải mới chẹt nó chết được.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Ông William nói cách mơ hồ với một cảm giác khó

chịu trong lòng.

Người tài xế không còn hỏi nữa, anh ta im lặng cho xe chạy đến nông trại.
Ông William xuống xe, người sinh viên tập sự và cô y tá đi theo ông. Tài

xế mở cửa chính. Ông William đứng lại ở chân cầu thang và gọi Herbert.
Cửa phòng mở, họ nghe tiếng tru kỳ dị và trầm trầm từ trên lầu vọng xuống.
Herbert bước xuống cầu thang, tay bồng đứa bé.

“Jessica đã tỉnh táo hơn,” Herbert khẽ nói, “Cô ta nằm dưới giường.”
Ông William quay sang cô y tá:
“Tốt hơn là cô nên đi lên một mình. Cô ấy biết tôi, do đó, tôi sợ cô ta bị

kích động.”

Thật sự ông không được bình tĩnh. Rủi Jessica nhận ra ông và lại bắt đầu

tố giác… Ông ngồi lại nơi phòng khách bé tí đã trở thành nơi chứa đồ lộn
xộn và bụi bặm. Herbert dùng nơi này làm nơi thay quần áo, giày dép, đồ
lót, vung vãi tứ phía. Thật là một nơi thảm hại, ông William nhìn quanh tự
bảo. Đó là những gì còn lại của bao nhiêu cố gắng cảm động mà Jessica đã
tạo nên một thế giới nhỏ riêng cho mình, nhưng cũng tại đó cô đã hóa điên.

Được nâng đỡ bởi cô y tá và cậu sinh viên, Jessica xuống cầu thang, mình

mặc thứ áo trắng mà tay áo trở thành thắt lưng. Mắt cô buồn bã khi đi ngang
qua cửa, đầu cúi xuống, cằm đầy nước bọt. Cô lầm bầm trong cổ những
tiếng khàn khàn như bị cào xé trong cuống họng. Cả ba đi qua cửa mà cô
chẳng ngẩng đầu lên. Ông William đứng dậy, nhìn qua cửa mở rộng. Khi họ
đưa cô vào trong xe, cô táp vào cổ tay của người sinh viên thực tập, anh này
tát cô một cái.

“Cô muốn cắn hả?” Anh ta nói mà không có vẻ ác cảm. Anh ta cột Jessica

vào chỗ nằm trong xe cứu thương, và cô y tá ngồi một bên.

Người tài xế trèo lên xe, nói:
“Bác không về với tụi tôi sao?”
Ông William lắc đầu:
“Tôi muốn coi xem ở đây thế nào, rồi sẽ về sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.