ẢO VỌNG - Trang 134

Khi ông William đã mặc xong bộ đồ cũ rất vừa vặn, mới lấy từ tiệm giặt

ủi về, ông đi tìm bà Elinor. Đúng như Susan đã nói, bà Elinor đang ở ngoài
vườn, đang chọn ngắt một nắm rau thơm nhỏ để ướp thịt cho bữa ăn tối.
Ông bước đến bên bà, đốt một điếu xì gà và làm ra vẻ thong dong khả ái.

Bà ngước đầu lên hỏi:
“Thế nào?”
“Jessica đã được đưa đi bệnh viện trong cái áo an toàn.”
Ông nói rất khẽ, chỉ vừa đủ cho bà nghe, vì sợ bà Bertha có thể nghe

được. Sau đó, bà Elinor hỏi lại, có vẻ như bị xúc động mạnh.

“Áo an toàn?”
Ông kể lại cho bà nghe cái buổi sáng đáng sợ ấy. Bà hoảng sợ, nhưng còn

chưa tin. Đang khi ông kể cho bà nghe sự việc đã xảy ra, thì bà vẫn lom
khom dưới đất, không nói tiếng nào, và sự yên lặng ấy có vẻ như không tán
thành cách giải quyết.

Sau rốt, ông cũng tức giận nói:
“Phải có một người hành động chứ! Herbert cũng đồng ý làm như thế.

Bác sĩ sẽ xác nhận Jessica có điên hay không. Nếu nó không điên, thì đó là
một con quỷ độc ác.”

Bà Elinor tỏ ra đã bị ảnh hưởng bởi lời nói của ông. Ông bằng lòng vì

thấy bà đã hết vẻ phản đối trong đôi mắt.

“Ôi, lạy Chúa…” Bà thở ra, hít mùi thơm của nắm rau vừa hái và đứng

lên “Em muốn được an tâm rằng đó là cách giải quyết hay nhất.”

“Ngay giờ phút này thì đó là cách giải quyết hay nhất,” ông nói quả quyết.

Chính ông cũng cảm thấy nhẹ lòng một khi đã nhốt Jessica lại.

“Chắc vậy,” bà Elinor nói “Hiện tại có biết bao nhiêu cách để chữa trị

bệnh tật con người, dù là bệnh điên.”

“Phải!” Ông nói, và hỏi một cách khôn khéo, “Madge thế nào?”
“Rất bình thường. Nghĩa là về thể chất, nó rất khỏe mạnh. Nhưng em thấy

có cái gì đó là lạ đối với em. Em nghĩ, có lẽ nó chỉ còn mệt thôi.”

Ông cảm thấy mặt nóng phừng. Ông nói với một vẻ mạnh mẽ khác

thường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.