ẢO VỌNG - Trang 136

V

“C

on khinh những người đàn ông hay khóc,” Susan nói với vẻ chán

chường “Cảm ơn Chúa, Peter thì khác. Nếu con là Jessica, thì có thể con đã
bỏ Herbert rồi, con xin thề…”

Lúc đó vào buổi chiều, và ông William đang chờ cơm tối. Elinor ở dưới

nhà bếp, Bertha ở trong phòng xép dưới nóc nhà, sau khi được biết về các sự
việc đã xảy ra, và Susan đang dọn bàn.

“Á hà,” ông William nói để động viên Susan mà không sợ hại đến thanh

danh của mình “tất cả điều đó rất tốt, nhưng người ta có thể phóng đại về cả
hai mặt. Peter không đến ăn tối sao?”

“Thưa ba không. Sau cơm trưa, anh ấy quyết định về nhà.”
“Nó khó chịu chăng?”
“Thưa không, nếu được ba mẹ đối xử tử tế,” Susan nói với vẻ cả quyết.
Ông William loại trừ sự cảnh báo của con gái ông. Cô ta muốn đạt được

một cái gì đó, chính cô ta đã cho Peter về, ông chắc vậy. Cô ta muốn đưa
Peter đi xa, trong lúc cô ta cầm chắc cha mẹ cô trong tay. Ông William đã
phát hiện rất đúng những triệu chứng đầu tiên. Ông đứng dậy, đi ra cửa. Ông
nói:

“Sau bữa ăn, con nên giúp mẹ con rửa chén bát, bà Bertha đã quỵ rồi.”
“Lại có chuyện… quỵ… Như thế, con người yếu đuối quá!”
Và nếu có người nào tỏ ra thiếu nghị lực, thì đó chính là con gái của ông,

người thiếu nữ tuyệt vời này, tính tình nồng nhiệt, đôi mắt tô màu nâu ẩn sau
hàng mi đen gần như quá dài, hình vóc thon thả, có xu hướng đẫy đà như
người mẹ, và một giọng nói ngọt ngào và trầm lắng như tiếng mẹ ru con.
Nhưng đó là kiểu cách của những cô gái trẻ tân thời, và điều ấy cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.