ẢO VỌNG - Trang 138

lay chuyển, ngay trên cái miệng xinh đẹp của Susan. Ông đã từng thực
nghiêm một lần, khi cô ta chưa đầy tuổi. Ông đã đấu tranh với cô bé, cũng
như bây giờ. Ông muốn ép cô bé ăn rau chân vịt mà nó không thích. Con bé
đã dùng bàn tay bụ bẫm của nó, nhanh như chớp, đánh văng cái đĩa xuống
sàn nhà. Cũng bàn tay đó, nay đã trở nên thanh mảnh, được chăm sóc kỹ
càng, móng sơn màu hồng san hô và trên ngón tay đeo nhẫn, ông thấy lần
đầu tiên một viên kim cương lấp lánh trước mắt ông như một ngọn đèn.

“Ba có thích không?”
“Ba nhìn thấy trong đó nhiều cái khác,” ông nói cộc lốc.
“Viên kim cương đẹp thật!” bà Elinor nói, cố gắng đánh tan sự khô khan

của chồng.

“Peter lấy đâu ra tiền mà trả?”
Ông William lầm bầm. Ăn nói tế nhị cũng vô ích thôi. Bọn trẻ không biết

cái đó có nghĩa gì. Jessica đã rập khuôn theo đám thiếu nữ của một thời
khác.

“Chắc ba sẽ bỡ ngỡ nếu ba biết làm gara lời đến chừng nào.” Susan nói

với vẻ thỏa mãn “Hơn nữa, chúng con mua theo cách trả góp.”

“Ồ, Susan!” Mẹ cô kêu lên.
“Cái gì thế, mẹ?”
“Mượn tiền để sắm nhẫn đính hôn!”
“Tại con không thích hột nhỏ.”
“Tùy ý con, tùy ý con!” Ông William nói.
“Ok, papa! “
“Tiếng Anh của con rồi sẽ hỏng hết, nền giáo dục đại học không chịu nổi

một cái gara. Ba giả tỉ…”

Ông cảm thấy ông đã tiến khá xa. Đôi mắt màu nâu của Susan ánh lên vẻ

giận dữ khi nhìn ông. Ông khẽ nhún vai, nói:

“Ba không thích cãi trong bữa ăn, và sau đó chẳng đâu vào đâu cả.”
“Không, không có đâu.” Susan nói.
Ông William đứng lên, dửng dưng để đống chén bát lại cho hai người đàn

bà, ông vào phòng khách phía Đông mà hút ống điếu, ở nơi yên tĩnh này, trẻ
con và tôi tớ đi hết, ông suy nghĩ đến loại người ngợm, đến Peter và hằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.