ẢO VỌNG - Trang 146

tục sống, linh hoạt, bà lo cho các con bà và giữ chúng nó rất sạch. Bà yêu
các con hết lòng, nhưng có thể quở mắng dữ dội khi cần. Trong gia đình, họ
không có phân biệt đối xử. Họ biết cách cư xử với từng người một, và hết
thảy đều mạnh, không mập, song rất khỏe. Chuyện học hành xem ra vô ích,
đời sống đơn sơ và dễ chịu. Họ khoái nhìn Susan cắm hoa trong một cái ấm,
mà chẳng một ai trong họ có ý nghĩ làm như thế. Buổi chiều họ ngồi dưới
cổng vào, có kẻ nói chuyện có người không. Sao cũng được.

Điều Susan không nói ra được ở đây, trong phòng khách phía Đông này,

bởi vì đóng khung trong vùng núi, tình yêu trở nên sâu thẳm, đến độ không
còn gì ngoài nó cả. Yêu hay là ghét, thức hay là ngủ, sống hay là chết, là
những chuyện đối kháng nhau và phải chọn lấy. Những chuyện rắc rối, sự
văn minh, đơn thuần là chuyện không có thật.

“Thế hệ của con khá đầy đủ những gì văn minh,” sau cùng Susan nói,

giọng nói quá đỗi già dặn “chúng ta không hiểu tại sao chúng ta phải làm
điều thiên hạ nói, hoặc phải chết vì lý do mà chúng ta không hiểu được.
Chúng ta mỏi mệt bị đùn qua đẩy lại. Ở trên đó, nơi núi rừng, chẳng ai điều
khiển con nữa. Con chỉ còn lo sống và sống với Peter.”

Ông bà William im lặng nghe con nói, họ cảm thấy ngỡ ngàng, bị xúc

phạm. Bà Elinor để điếu thuốc xuống mà tay bà run run. Bà nghẹn ngào nói:

“Đó chẳng phải chỉ là trở về nguồn mà thôi, mà là chọn một con suối lạ,

là loại bỏ sự văn minh. Con cũng chưa văn minh đủ để hiểu văn minh là gì.
Nhưng tại sao? Tại sao?”

Bà chẳng đặt ra một câu hỏi, mà chỉ kêu lên là bà không hiểu nổi, trước sự

bí nhiệm này. Ông William đến bên bà, nắm lấy bàn tay đang run run của bà:

“Em đừng đau lòng quá thể như vậy, em yêu.”
Susan quay mặt lại nhìn họ giận giữ, hai mắt sáng ngời.
“Ô kìa, ba mẹ! Ba mẹ biết gì hơn, ba mẹ chỉ biết một điều đã chết, đã biến

mất. Con sẽ được an toàn với Peter, ba mẹ có hiểu không? Dù có gì xảy ra đi
chăng nữa, con vẫn an toàn với anh ấy. Anh ấy cứng cỏi, hùng dũng, chả sợ
ai. Peter có hai nắm tay và luôn sẵn sàng chiến đấu.”

“Trời đất! ….” Ông William than “Đời người đơn giản đến thế sao? Ông

quay mình và không chống nổi ý muốn bỏ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.