ẢO VỌNG - Trang 148

“Tôi đã gọi điện thoại giữ chỗ trên chiếc tàu thủy Queen Mary. Cuộc du

hành bằng tàu thủy qua biển cả sẽ làm sáng sủa tâm trí của chúng ta, và cho
chúng ta có thời gian suy nghĩ. Chúng ta sang bên Anh để xem thanh niên
nam nữ ở bên đó có tư tưởng quay về chiến tranh và đánh đấm hay không.”

Ông hết nhìn gương mặt ngỡ ngàng của người này đến người khác. Ông

nói tiếp:

“Tôi không yêu cầu các người tán thành tôi, mà đòi hỏi các người phải

tuân phục. Chúng ta hết thảy đều cần có định hướng. Ba cần cho con đấy,
Susan ạ. Hiện giờ con cư xử như một con ngốc! Thế giới không đáng chán
như con tưởng đâu. Con đã tự đặt mình ở mức độ khá thấp để phán đoán, mà
còn nhiều cách nữa. Cảm ơn Chúa, thanh niên không phải tất cả là những tên
như Peter. Các anh của con là một chứng minh…”

Susan cãi lại. Cô nói giữa hai hàm răng khít rịt:
“Hai người đó! Ba có nhận Winsten là một con người đúng nghĩa hay

không? Anh ta là một người cha, đơn thuần chỉ là một người cha mà thôi.”

Bà Elinor càu nhàu lớn giọng:
“Câm miệng lại đi, nó đến kia kìa…”
Và Winsten đến thật. Anh từ nhà thương về. Anh đứng ở ngưỡng cửa,

dáng điệu sợ sệt, nhìn họ mỉm cười, nụ cười tê tái. Anh hỏi:

“Mấy đứa trẻ có ngoan không mẹ?”
Anh ta đã bắt chúng đi ngủ sớm, trước lúc anh ra đi. Bà Elinor đáp:
“Mẹ không nghe một tiếng động nào, chắc chúng nó đã ngủ cả rồi. Con đã

ăn tối chưa?”

“Con đã ăn ở Manchester” Winsten nói. Anh đi vào và ngồi xuống đốt

một điếu thuốc.

“Madge ra sao?” Bà Elinor hỏi.
Phải có ai đó để hỏi cái câu cần hỏi chứ. Ông William thì ngồi bất động,

còn Susan thì đang quạu.

“Vợ con rất khỏe. Bác sĩ quả quyết cuối tuần cô ấy về được” Winsten nói

có vẻ nhẹ mình “Người ta cho cô ấy được dậy ngày mai. Thật lạ lùng. Cái gì
hôm nay cúng có vẻ lạ lùng. Chúng ta làm những chuyện mà hôm qua người
ta đoán là xấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.