ẢO VỌNG - Trang 150

tiếng bà Elinor gọi ông từ một chốn xa xăm.

“William, anh yêu. Dậy đi. William, William!”
“Cái gì thế?” ông nói không ra tiếng, và chới với như rơi từ cõi hư vô.
Bà Elinor ngồi xuống giường, một bím tóc có ánh bạc tòn ten rủ xuống

trên vai trần của bà. Bà hỏi:

“William, anh đã tỉnh chưa? “
“Rồi, tỉnh rồi!”
“Chưa, chưa tỉnh đâu, anh bạn khốn khổ của em. Ồ, William, anh thử

xem.”

Ông dần dần tỉnh thức, nặng nề vươn khỏi bóng tối, mở mắt và nhướng

mày nhìn bà. Ông hỏi:

“Có gì bất ổn sao em?”
“Em định không thức anh dậy” bà thỏ thẻ “Nhưng em lại cảm thấy làm

thế không nên. Anh hãy đến bên cửa sổ, mà đừng gây tiếng động.”

Ông đứng lên. Bà nắm lấy bàn tay ông, hai người lần mò đến bên cửa sổ.

Bà vén rèm cửa, và nói thật khẽ:

“Anh trông kìa.”
Qua màn sương mù, ánh trăng chiếu soi mặt cỏ và con đường. Ông thấy

có chiếc xe hơi, xe của Peter. Còn anh chàng thì đứng kế bên, bất động. Bà
Elinor nói:

“Phòng Susan có ánh đèn. Em nghe tiếng nó khua động được nửa giờ rồi.

Em nghe tiếng nó lên tầng trên và em biết không sai diễn tiến của sự việc.
Em chờ xem xe của Peter đến ngoài đường và ngừng trước nhà. Bây giờ là
bốn giờ sáng.”

Ông William vội vàng bươn ra cửa lớn, nhưng bà níu giữ ông lại.
“Anh đợi tí, đợi tí đã… Ý kiến của anh sang Anh thật là hay. Nhưng điều

ấy hoàn toàn vô ích. Nước Anh cũng không gây được ấn tượng gì cho nó, cả
Peter cũng thế. Có lẽ đối với chúng ta, chắc có. Mà đối với chúng nó thì
chẳng có ai làm được gì. Anh William, anh hiểu không?”

“Em muốn để nó làm hỏng cuộc đời của nó sao?” Ông William nói giọng

khản đặc.

Bà choàng hai cánh tay qua cổ ông, rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.