“Em tự hỏi, chúng ta có nên nói với chúng nó biết là chúng ta đã thấy
chúng nó ra đi, mà cứ để vậy?”
Ông mỉm cười cay đắng:
“Điều đó làm tan nát cõi lòng chúng nó, vì chúng ta đã không giữ chúng
nó lại. Điều đó làm hỏng tất cả tính cách anh hùng…”
Bà mỉm cười, cười thành tiếng, rung lên, đứt quãng.
“Anh nói thế là đúng. Chúng ta không nên nói lại…”
Rồi quay về phía chồng, bà lao mình vào tay ông, rúc đầu vào cái hốc trên
vai ông và khóc một cách tuyệt vọng.