ẢO VỌNG - Trang 152

“Em tự hỏi, chúng ta có nên nói với chúng nó biết là chúng ta đã thấy

chúng nó ra đi, mà cứ để vậy?”

Ông mỉm cười cay đắng:
“Điều đó làm tan nát cõi lòng chúng nó, vì chúng ta đã không giữ chúng

nó lại. Điều đó làm hỏng tất cả tính cách anh hùng…”

Bà mỉm cười, cười thành tiếng, rung lên, đứt quãng.
“Anh nói thế là đúng. Chúng ta không nên nói lại…”
Rồi quay về phía chồng, bà lao mình vào tay ông, rúc đầu vào cái hốc trên

vai ông và khóc một cách tuyệt vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.