ẢO VỌNG - Trang 153

VI

H

erbert không còn như trước nữa, ông William nhận thấy thế. Trước

đây, đi xe hơi trên con đường dài đến New York, nhất là trong mùa xuân, khi
cây thù du trải bông từng cụm trắng ven đường, ông thích thú biết bao nhiêu
thì nay ông cực lòng bấy nhiêu. Herbert trước đây là một tài xế bình tĩnh,
không dao động, bây giờ thì trở nên khinh xuất và nông nổi. Chiều hôm
trước, ông có phàn nàn với bà Elinor về việc này, nhưng anh ta đổ là tại
đường làng xấu.

“Hễ Herbert lái xe vào con đường đó, thì anh ta tưởng mình có quyền

vượt mọi xe trước mặt. Một giờ năm mươi dặm, anh ta cho là chưa đủ. Anh
ta chạy sáu chục dặm và nếu anh ta tưởng là anh đang ngủ, thì anh ta cho
chạy đến tám chục dặm giờ. Năm nay cảnh sát đã thổi còi đến gần cả chục
lần.”

“Đâu phải là tại đường xấu” bà Elinor nói, “mà tại Jessica. Herbert đã nhờ

em nói với bác sĩ Viện trưởng tuần vừa rồi, hỏi xem Jessica bình phục chưa,
để có thể về nhà, và đem cháu bé về trước khi nó khôn lớn quá. Con bé đã
gần ba tuổi, và chỉ biết có cô nhi viện. Điều đó đã làm cho em thật sự khổ
tâm.”

Ông William không lòng dạ nào muốn nhắc đến Jessica. Qua bao năm cô

ta bị nhốt, đôi khi trong lúc chuyện trò cũng có nhắc tới cô, điều đó làm sao
tránh khỏi. Ông coi cô ta là nguy hiểm, và nhớ đến những điều cô ta đã nói
với Madge. Nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện ấy nữa, và thái độ của Winsten
và Madge đối với ông cũng không có gì thay đổi trong những dịp họ về
thăm, càng ngày càng thưa thớt hơn, kể từ khi sinh đứa con thứ bốn, một bé
trai, nên đến lễ Noel vợ chồng họ cũng không về được. Mỗi năm họ về một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.